Đang năm 3, cả lớp bất ngờ khi nó tự tổ chức 1 bữa tiệc ngọt để chia tay bạn bè về quê do gia đình không kham nổi chi phí sinh hoạt đắt đỏ ở Sài Gòn.
10
năm sau… Vất vả cơm áo gạo tiền khiến nó già trước tuổi, gánh nặng gia đình làm
cho thể xác nó càng thêm còm cõi, những vết chân chim hằn sau đuôi mắt làm cho
ánh nhìn của nó lúc nào cũng đau đáu tâm tư.
Một
số anh em K35 Khoa Kinh Doanh Quốc Tế tìm hiểu, rồi
được
biết nó hiện nay đang chạy xe ôm, sống vất vả trong 1 phòng cho thuê miết tận
Tân Kì - Tân
Quý và quyết định dành cho nó 1 sự bất ngờ...
Chiều
hôm đó, đang ngáp ngắn ngáp dài chờ khách ở vòng
xoay Hàng Xanh nó nhận được 1 cú điện thoại lạ. Người
khách yêu cầu mua cho họ 32 cái phong bì và ship đến phòng VIP 3 của 1 nhà hàng
nổi tiếng Sài Gòn
trên Quận 1, phí ship là 150k, yêu cầu là trước khi vào phòng phải gọi điện
thoại cho họ để xác nhận.
Mừng
thầm vì bữa tối nay gia đình có được thêm món ăn ngon. Nó xoay đầu xe 180 độ
trực chỉ về khu trung tâm Quận 1.
Choáng
ngợp với khung cảnh sang trọng của nhà hàng, nó rụt rè nhờ nhân viên phục vụ
dẫn đến phòng VIP 3 mà người khách lạ đã dặn.
Sau
cuộc điện thoại xác nhận, nó đẩy cửa bước vào.
Không
tin vào mắt mình, đứng dọc lối vào sau cánh cửa là hai hàng những con người áo
quần sang trọng đồng loạt gọi tên, vỗ tay, ôm hôn nó. Nó
tự nhủ : “Chắc họ nhầm mình với ai đó” - rồi nó càng ngạc
nhiên hơn -
“Họ gọi đúng tên mình mà…”.
Định
thần sau vài giây, nó nhận ra đây là tập thể K35 Khoa Kinh Doanh
Quốc Tế yêu thương thuở
nào. Một số đi công tác xa thì không có mặt, cả
nó nữa là 33 người.
Thằng
Tường Lớp
Trưởng
sau khi nhận cái túi đựng phong bì rỗng bèn đưa nó vào 1 căn phòng rộng hơn,
trong đó bàn tiệc đã sẵn sàng để chờ 1 mình nó.
Bạn
bè gặp nhau mừng mừng tủi tủi cùng ôn lại chuyện cũ, ai cũng tránh không nhắc
tới chuyện gia đình nó hiện thời.
Rồi
cuộc vui tàn, bạn bè chia tay. Tường Lớp Trưởng trước khi tiễn nó về
cầm lại túi phong bì nhét vào trong áo khoác sờn vai của nó, kéo khoá cẩn thận
và nói :
– Sợ mời mày không
đến nên bọn tao phải dùng hạ sách này, mong mày thông cảm.
Đêm
đó nó về tới nhà khoảng 9h, lòng vui vì gặp lại lứa bạn bè thành đạt, nhìn lại
mình cũng thoáng buồn vì Tết Nhất
đến nơi mà chưa sắm sửa được gì cho vợ và con.
Vợ
nó đón ngay cổng, phụ đẩy chiếc xe cà tàng lên cái cầu cao dắt vô nhà, sẻ
sàng cởi cái áo khoác của nó ra. Quái lạ, sao hôm nay cái áo nặng vậy, vợ nó
hỏi :
– Anh bỏ cái gì trong
này à ?
- Mấy cái phong bì không thôi mà ! – Nó
nói.
Tò
mò, vợ nó mở ra xem. Ui chao, trong phong bì nào cũng cơ man tiền, tiền Việt
có, đô Mỹ có, đô Úc có. Vợ nó vội lay hắn, lúc này đã thấm mệt :
– Anh, tiền đâu ra
nhiều vậy, phong bì nào cũng tiền ?
Nó
vùng dậy, hết đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khi đọc được tờ giấy do
Tường viết : “Đây là số tiền anh em lớp mình tạm hỗ trợ cho mày và
gia đình đón Xuân Kỷ Hợi, đừng suy nghĩ gì cả. Đó là tấm lòng của các bạn
mình”.
Mắt
nó nhoà đi và lòng nó ấm lại như bếp lửa hồng của nồi bánh tét ai đó đang nấu
bên hông khu trọ…
Sưu Tầm
_______________________
Tôi đã chảy nước mắt khi đọc truyện ngắn nầy!
ReplyDelete