Sunday, September 15, 2024

Người cũ

  Nguyễn Thị Thanh Dương 

Tôi trang điểm xong và sửa soạn thay váy áo chỉnh tề mà lòng vừa rộn ràng vừa hồi hộp.

Chốc nữa ra mắt cố nhân sau 50 năm bặt tin xa vắng. Anh có nhận ra cô gái xinh xinh tuổi hai mươi ngày xưa anh từng tương tư và thề nguyền sẽ cưới làm vợ không nhỉ?

Còn anh ấy, tôi không quên mái tóc bồng bềnh của chàng sĩ quan Hải quân mỗi lần anh về phép thăm tôi và tôi từng mơ là thi sĩ để dệt những vần thơ trên tóc anh.

Bây giờ tôi đã 70 và anh 75 tuổi đời rồi.

Tôi và Nguyện yêu nhau được một năm, vào lúc cuộc chiến khốc liệt mùa hè đỏ lửa 1972 anh bỏ dở học hành vào đời lính biển. Tình yêu càng xa cách càng nhiều nhớ thương chất ngất, tôi và Nguyện luôn khao khát chờ mong một ngày nào đó hai đứa sẽ nên duyên chồng vợ.

Nhưng biến cố năm 1975 chúng tôi chia lìa nhau, mất nhau không một tin tức nào của nhau cả.

Bao nhiêu năm qua chuyện tình xưa và hình ảnh Nguyện chỉ còn là kỷ niệm đẹp, rất đẹp để đôi lần có dịp nghĩ lại tôi thấy thương nhớ và nuối tiếc bâng khuâng.

Bỗng tuần trước tình cờ trên Facebook Nguyện liên lạc với tôi.

Thế là kỷ niệm sống dậy cứ như tôi vẫn là cô gái tuổi hai mươi ngày ấy.

Cả hai cùng vui mừng thăm hỏi nhau. Nguyện sau cuộc hôn nhân dài đổ vỡ hiện sống một mình, còn tôi cũng một mình vì chồng tôi đã qua đời vài năm nay.

Hai chúng tôi ở cùng tiểu bang, ở hai thành phố lân cận nhau, cách 2 giờ lái xe.

Nguyện đã mời tôi một buổi tái ngộ để anh được trực tiếp giải bày xin lỗi và hàn huyên thăm hỏi nhau nhiều hơn.

Để thuận tiện cho tôi điểm hẹn sẽ là một nhà hàng trong thành phố của tôi và anh sẽ lái xe đến. Anh chọn nhà hàng Tao Ngộ vừa có ý nghĩa vừa nổi tiếng thức ăn ngon.

Tôi sẽ đến trước giờ hẹn nửa tiếng vì háo hức và tò mò muốn trộm nhìn anh xem dung nhan ấy bây giờ ra sao (như trong một bài hát) và tôi sẽ có thì giờ sửa soạn điệu đàng vào gặp anh sau. Thật là thú vị.

Đến khu parking nhà hàng Tao Ngộ tôi lượn xe chầm chậm tìm chỗ đậu vì chiều cuối tuần nhà hàng đông khách đông xe.

Tuổi về già từ lâu tôi đã biết điều luôn tìm chỗ đậu xa, vắng vẻ để dễ vào lane khỏi đụng chạm đến ai. May quá có một chỗ trống tôi cố lái xe len vào thế mà vẫn xuýt đụng xe bên cạnh may mà tôi thắng kịp. Tức thì một ông đầu hói từ trong xe hung hăng bước ra thô lỗ quát to:

– Này, này… Không có mắt à? Mắt mũi để trên trời à?!

Nói xong ông đóng cửa xe cái “rầm” bày tỏ sự tức giận và vội vã bước đi, tôi ngượng ngùng vì chưa kịp nói lời xin lỗi chỉ biết nhìn theo bóng dáng to kềnh của ông với chiếc áo khoác màu da bò đang hối hả bước vào nhà hàng.

Tôi bước ra khỏi xe nhìn lại chỗ đậu của mình thấy rõ ràng xe đậu lệch méo mó lấn sang lane xe bên cạnh, thật đáng đời nghe ông kia quát mắng, may mà chưa đụng làm trầy da tróc vẩy chiếc xe, chắc ông sẽ nắm áo đòi bồi thường, vừa phiền phức vừa mất thì giờ.

Tôi đi vào nhà hàng, hi vọng đừng đụng mặt ông ta lần nữa, mất hứng cho giây phút hẹn hò của tôi với cố nhân.

Tôi thong thả từng bước vào nhà hàng và kín đáo tìm chỗ khuất để Nguyện khó có thể nhận ra tôi.

Theo ước hẹn của nhau là Nguyện và tôi đều mặc áo màu trắng, màu áo lính Hải quân của chàng và màu áo học trò của tôi để cả hai cùng nhớ về một thời tình yêu trong trắng.

Nguyện sẽ đến nhà hàng trước đặt bàn và ngồi chờ tôi trên bàn có sẵn một bình hoa hồng đỏ.

Tôi đứng nép một góc cửa phía xa nhìn vào trong nhà hàng và sững sờ khi thấy người đàn ông áo trắng đầu hói đeo kính đen bệ vệ ngồi một mình bên cạnh bình hoa hồng đỏ.

Hoa hồng thì đẹp và nên thơ nhưng chàng thì như một tay xã hội đen đang ngồi… rình mồi để trả thù ân oán giang hồ chứ không phải kẻ đang đợi người tình xưa.

Nếu ông to béo màu mỡ này là Nguyện.
Chàng Hải quân vóc dáng chuẩn hào hùng thanh nhã ngày xưa của tôi đâu?

Ngày xưa mỗi lần chúng tôi sánh vai dạo phố thế nào mấy cô thiếu nữ cũng có kẻ phải quay đầu lại để suýt soa chàng Hải quân đẹp trai quyến rũ làm cho tôi tự hào biết bao.

Và mái tóc bồng bềnh nếm bao nhiêu mùi vị biển mặn nắng gió phương xa của chàng Hải quân lãng tử đâu?

Tôi an ủi mình cũng già đi, cũng thay đổi, toàn đồ giả trên người thì đòi hỏi chi nữa, nên lại hân hoan và khoan thai bước vào nhà hàng, đứng trước mặt người đàn ông áo trắng đeo kính đen tôi nhỏ nhẹ cất tiếng:

– Có phải là anh Nguyện không?

Ông ta nhìn tôi hồi lâu mới từ từ… tháo kính đen ra. Chắc đôi mắt láo liên của chàng sau màn kính đã tha hồ săm soi lướt nhìn tôi từ đầu đến chân để đánh giá tôi rồi, chàng có phát hiện ra mái tóc giả của tôi không?

Phấn son che giấu những vết nhăn vết nám trên gương mặt tôi không?

Chiếc ví xách tay hàng hiệu đẹp sang cũng là hàng giả hàng nhái chàng có biết không?

Ôi trời ôi, còn tôi đã nhận ra ngay bản mặt của lão hói đầu lúc nãy mắng tôi sa sả chỗ bãi đậu xe, không lầm lẫn vào đâu được vì tôi đã thấy chiếc áo khoác màu da bò lão ta vắt trên thành ghế bên cạnh.

– Xin lỗi, chắc… tôi lầm.

Tôi lắp bắp nói xong định quay đi thì chàng gọi lại:
– Anh là Nguyện đây mà.

Tôi thẫn thờ ngồi xuống ghế vì đã qua cơn choáng, đã tỉnh trí ra, Nguyện chứ còn ai vào đây, dấu hiệu mặc áo trắng, bàn có bình hoa hồng rành rành ra kìa. Chỉ tại chàng đeo thêm đôi kính đen mà thôi. Bồi bàn đến, chúng tôi gọi món ăn và bắt đầu nói chuyện.

Bây giờ đối diện tôi nhìn Nguyện kỹ hơn, nét đẹp trai hiền lành tao nhã ngày xưa đã thay thế bằng nét cau có đăm đăm của một ông già khó tính.

Có nhà nhân chủng học nào, nhà tâm lý nào nghiên cứu giùm tôi tại sao thời gian lại có tài biến đổi lạ lùng đến thế không!

Chàng không hề nhận ra tôi mụ đàn bà vô duyên xớn xác đậu xe không nên thân vì lúc ấy tôi còn ngồi trong xe.

Biến cố 1975 chàng đã lên tàu ra khơi và sau đó không thể liên lạc được với tôi nữa.

Đường đời chúng tôi hai ngã rẽ. Tôi không trách móc gì chàng, bao số phận con người đã chìm trong bể dâu cuộc đời nào chỉ hai chúng tôi.

Nguyện kể công:
– Anh đã đến sớm nửa tiếng trước giờ hẹn để chọn bàn chọn chỗ ngồi cho buổi tái ngộ này. Tất cả chỉ vì em.

Tôi cảm động quá, chàng cũng như tôi đều đến sớm vì nao nức chờ mong và tôi tha thứ cho chàng tội thô lỗ “mắng” tôi lúc nãy, chàng không biết đó là tôi và vì chàng đang vội vào nhà hàng.

Ăn uống và chuyện trò xong gần 2 tiếng đồng hồ, bồi bàn mang đồ tráng miệng ra cùng một cái dĩa có tờ bill tính tiền. Chàng cầm lên xem và bất mãn kêu lên:

– Trời! Chỉ có hai người mà những 160 đồng kể cả tiền tip. Nhà hàng này chém ngọt thật.

– Chắc họ tính tiền cả bình hoa hồng nữa anh ạ.

Chàng xót xa lẩm bẩm:
– Chúng ta có ăn bình hoa hồng này đâu, chưng bày xong lát nữa họ lại cất vào mà.

Tôi ái ngại giùm chàng, chẳng lẽ tôi móc bóp trả tiền làm mất mặt chàng quá nên đành im lặng để cho chàng thể hiện sự ga lăng như trước kia chàng đã từng ga lăng mỗi lần về phép là mỗi lần tôi đều có quà tặng hậu hĩ.

Nhưng chàng đã tiếp làm tôi giật cả mình:
– Anh và em chia hai, mỗi người trả một nửa 80 đồng.
Tôi còn đang bàng hoàng chàng thản nhiên giải thích:

– Anh đến Mỹ 1975 sống quen kiểu Mỹ từ lâu rồi.

Mời đi ăn chung nhưng phần ai nấy trả.

Tôi lấy lại bình tĩnh:
– Em cũng đến Mỹ 1975 em hiểu mà.

Tôi mở bóp lấy ra 80 đồng để trên bàn cạnh 80 đồng của chàng: Thôi tạm biệt anh. Cám ơn anh một buổi chiều tái ngộ.

Tôi đứng lên và bước ra khỏi nhà hàng, chàng cũng vội bước theo tôi, tôi bước nhanh chàng tuy to béo c

– Này, em… này… em…

Tôi khựng bước lại, hay là chàng hối hận đã bắt tôi hùn trả tiền ăn và muốn nói điều tình cảm gì đó trước khi chia tay cho tôi đẹp lòng?

Chàng đã bắt kịp tôi vừa thở vừa nói:

– Này em, nãy giờ mình nói chuyện đủ thứ mà anh quên chưa hỏi em một điều quan trọng…

Tôi chờ đợi:

– Vâng, anh cứ hỏi.

Chàng khẩn khoản:
– Anh muốn biết tiền hưu trí mỗi tháng em lãnh bao nhiêu có tương đương với anh không?

Để khi chúng ta quyết định nối lại tình xưa về sống chung bên nhau không ai phải thiệt thòi. Thế thôi.

Tôi nhìn thẳng vào cố nhân, người đã từng làm tôi thổn thức tiếc thương và trả lời dứt khoát không còn thương tiếc gì nữa:

– Chúng ta tái ngộ tâm sự chuyện 50 năm qua chứ em chưa hứa hẹn sẽ về sống chung với anh và sẽ không bao giờ đâu. Anh khỏi phải tính toán trước cho mất công.

Nguyện thất vọng, mặt trở nên lạnh tanh và ngạc nhiên thấy tôi vẫn đi cùng hướng, ra tới chỗ đậu xe chàng mới hiểu khi tôi mở cửa xe chui vào. Tôi nói:

– Em “de” xe nếu đụng xe anh, anh đừng nổi cáu mắng em đồ không có mắt nhé.

Trong khi tôi đang toát mồ hôi nhích từng chút một, quẹo tới quẹo lui cho cái đuôi xe méo lệch ra khỏi lane tôi còn nghe giọng anh ta thô lỗ vang lên y như lúc nãy:

– Thế mà làm người ta mất thì giờ đến đây, lái xe cả đi lẫn về 4 tiếng đồng hồ và tốn hết nửa bình xăng!

 Nguyễn Thị Thanh DươngTháng 8-2022

__________________

Saturday, September 14, 2024

Đường ai nấy đi..

Võ Thanh Phuong

Sau bao nhiêu ngày nghĩ tới, nghĩ lui bữa nay ăn cơm xong chị nhẹ nhàng mở lời với anh:

Chỉ còn nửa tháng nữa là hết hợp đồng nhà, em tính nói với anh dạo này em không khỏe, mình trả nhà rồi ai về nhà nấy.

Anh giãy nảy lên:

"Em nói thế mà nghe được à! Thằng này có phải con nít đâu mà vui thì ở, buồn thì đi"

Chị đành phải tung chiêu cuối cùng:

“Em bị viêm gan siêu vi C, giờ nếu ở chung lây sang cho anh thì nguy hiểm lắm.”

Anh hoảng hốt:

"Ờ vậy thì đường ai nấy đi, còn tiền cọc tính sao?"

Chị cười buồn!

“Mai em về nhà em, anh cứ ở cho hết tháng rồi làm việc với chủ nhà, tiền cọc (thật ra là tiền của chị) anh cứ lấy mà tiêu.”

Anh "ừ" nhẹ tênh! Vậy là chấm hết một cuộc tình.

Nửa năm trước chị gặp anh ở câu lạc bộ dưỡng sinh. Cùng cảnh góa bụa nên cả hai dễ dàng tìm được tiếng nói chung. Tuy đã 60 tuổi nhưng trông chị vẫn trắng trẻo, đầy đặn, phúc hậu. Anh hơn chị 5 tuổi nhưng vì chăm tập thể thao nên nhìn anh rất phong độ, đẹp trai. So với ông chồng già đã khuất của chị thì anh hơn hẳn, vừa chiều chuộng, vừa ga lăng.  Muốn hoa có hoa, muốn thơ có thơ. Facebook, Zalo, Viber suốt ngày tưng bừng, rộn rã. Ánh mắt lấp lánh của chị như ngầm công bố cho mọi người biết về quan hệ mới của hai anh chị. 

Các con của chị đều rất thương mẹ nên vui vẻ tán đồng. Mấy người con của anh đã có gia đình riêng cũng không phản đối. Vẫn là đứa con gái mà chị coi như bạn đề nghị:

"Mẹ với bác đi thuê căn hộ ở chừng vài tháng xem sao, nếu hợp thì tiến tới, thông báo với họ hàng hai bên, làm một cái lễ nho nhỏ mẹ à! Còn nếu không hợp thì thôi, cũng đỡ mang tiếng"  

Vậy là chị bàn với anh rồi cùng đi thuê căn hộ nho nhỏ. Tiền cọc một tháng, tiền nhà 3 tháng chị trả hết vì anh nói số tiết kiệm của anh chưa tới kì hạn.

Ngay bữa cơm chung đầu tiên chị đã ngỡ ngàng!  Anh ngồi cắm cúi ăn hết món này đến món khác, miệng thì sai chị liên tục.  Bữa cơm có một tiếng mà chị đứng lên ngồi xuống không biết bao nhiêu lần, lúc thì lấy ớt, lúc thì thêm mì chính, món thì bỏ thêm một chút đường...  Sau đó vừa nhìn chị dọn dẹp bát đĩa anh vừa xỉa răng tanh tách và nói:

"Vợ anh ngày xưa nấu ăn ngon lắm, em cố gắng xem sách dạy nấu ăn đi, anh là ngày phải ăn đủ ba bữa tươm tất, món ăn lúc nào cũng phải nóng sốt, không ăn lại đồ cũ được đâu em".

Chị chạnh lòng nhớ đến chồng mình. Vì lớn hơn chị nhiều tuổi nên anh rất nhường chị, chị nấu gì anh ăn nấy, đến bữa cơm anh toàn gắp cho chị những món mới còn anh lẳng lặng ăn lại đồ ăn cũ từ bữa trước. Mấy chục năm chung sống chưa khi nào anh đòi hỏi chị bất cứ điều gì.

Ngày nối ngày chị bắt đầu nuối tiếc cuộc sống yên ả trước khi gặp anh. Sáng làm biếng gặm trái bắp rồi coi phim bộ, trưa chiều gọi ông đi qua bà đi lại tô hủ tiếu, đĩa xôi cũng xong. Còn giờ đây mới mở mắt ra chị đã phải tất tả ra chợ lo mua đồ ăn cho đủ 3 bữa tươm tất như lời anh dặn. Về nhà hì hụi, lọ mọ dưới bếp cả buổi, đến bữa thì ngồi như học sinh chưa thuộc bài chờ anh kiểm tra, ban phát những lời khen tặn tiện.

Con anh 3 đứa cộng 6 đứa cháu nội ngoại thường xuyên ghé chơi xem chị chăm anh như thế nào. Mỗi lần tới trẻ con thì la hét, bầy bừa người lớn thì ăn nhậu tới khuya. Khách về chị rửa bát, dọn dẹp còn anh ôm cây đàn guitar ra ban công ngồi gảy. Ngày mới quen nhau chị mê đắm tiếng đàn của anh, ngồi hàng giờ ngắm mái tóc bồng bềnh của anh buông xõa xuống trán. Giờ đây chị mỏi mệt, hững hờ đấm cái lưng nhức nhối vì suốt ngày phải hầu con, trông cháu người ta (Chồng cũ chị không biết đàn, biết hát nhưng trong nhà từ việc lớn đến việc bé anh cặm cụi làm, lo cho chị hết). Mới hơn 2 tháng chị đã phải tới nhà anh nấu 3 cái đám giỗ, rửa cả một nhà chén bát. Mấy cô em gái anh không hề phụ chị một chút nào mà còn ngồi thi nhau kể anh ngày xưa đẹp trai như thế nào, tài giỏi ra sao, bao nhiêu người đẹp hơn hoa hậu theo đuổi mà anh lại chọn chị, phúc ba đời nhà chị đó nên chị cố gắng mà lo liệu cho tốt.

Thỉnh thoảng hai đứa con chị đảo qua xem mẹ có khỏe không thì anh đi tới, đi lui nhìn đồng hồ ngầm nhắc chị sắp đến giờ nấu cơm. Chị biết ý nói với con lần tới mẹ con gặp nhau ở nhà riêng của chị, giờ chị vẫn đang để không, tranh thủ mỗi lần đi chợ chị ghé về tưới cây, nhổ cỏ, thắp nén nhang cho chồng đỡ quạnh hiu.

Mới hơn 2 tháng mà tiền để dành của chị vơi đi quá nhiều. Trước lúc mất chồng chị đưa cho chị 2 quyển sổ tiết kiệm hơn 2 tỉ. Tiền lãi hàng tháng, tiền các con biếu thêm chị sống rất thoải mái, thỉnh thoảng còn đi du lịch đó đây. Từ ngày quen anh đến giờ mọi chi phí chị phải lo, ngoại trừ tháng đầu chung sống anh góp 5 triệu tiền cơm, anh luôn nói là chờ đến hạn rút tiết kiệm anh sẽ đưa cho chị. Tiền giỗ chạp, tiền đóng học cho cháu anh chị cũng phải bỏ ra.

Chị chán lắm rồi, chị nản lắm rồi. Ngày khổ một thì đêm khổ mười. Anh thì còn đang hừng hực mà chị nào huyết áp cao, nào tiểu đường chị chiều anh không nổi. Mới vài ngày trước đây sau khi gần gũi anh dài giọng đay nghiến:

"Em lúc nào cũng nằm như khúc gỗ ấy, chả bằng một góc vợ anh".

Rồi anh lăn ra ngáy, còn chị cả đêm ra ban công ngồi ôm mặt khóc. Đến sáng chị quyết định bằng mọi giá phải về nhà cũ thôi.

Anh chị chia tay rất nhẹ nhàng! Giờ mỗi lần nhớ lại chị coi quãng thời gian gần 3 tháng ấy như một giấc mơ, có điều giấc mơ dù đẹp, dù xấu thì cũng phải . . .

Võ Thanh Phuong

https://www.facebook.com/share/FMthV1ZgA9aEQZZN/?mibextid=WC7FNe

________________________________

Friday, September 13, 2024

Thơm lừng cá trích nướng ngày mưa

Ngày mưa cá béo, đem nướng mỡ cá chảy vào lửa than, tỏa mùi thơm bay khắp xóm

Ảnh: Mỹ Tuyết

Những ngày trời mưa dầm, biển thường không nhiều cá bằng những hôm trời nắng. Duy chỉ có một loài cá mà hầu như mùa nào cũng gần gũi với người dân vùng biển: cá trích.

Ngư dân đánh bắt loại cá này bằng cách thả lưới ngoài biển, cá di chuyển từng đàn, hễ bữa nào trúng luồng là cá dính lưới rất nhiều. Không như mùa nắng, con cá trích mùa mưa thân mập, vảy trắng đều, mắt sáng trưng.

Ở biển, cá trích còn được gọi là cá tè be. Cá tươi thường được nhiều người làm gỏi bóp chanh ăn với rau thơm, bánh tráng ngon cực. Những hôm cá được nhiều, người mua ướp đá đóng thùng đưa cá đi tiêu thụ nhiều nơi xa hoặc muối mặn, dùng làm thực phẩm đề phòng những lúc biển động dài ngày hoặc ngày nước lũ dâng cao. 

Có nhiều cách chế biến nhưng không gì ngon bằng con cá trích tươi nướng lửa than dằm nước mắm ớt ngon, đem ăn với cơm nóng, nhất là trong những ngày mưa dầm dài ngày.

Cánh chế biến rất đơn giản: cá tươi làm sạch, không đánh vảy và cứ thế nướng trên lò than đang đượm. Chú ý nướng sao cho thân chín vàng đều, đuôi và vảy đều không bị cháy. Ngày mưa cá béo, khi nướng mỡ cá chảy vào lửa than xèo xèo, tỏa mùi thơm bay khắp cả xóm, ai nghe cũng thèm cơm và nôn nao dạ dày.

Muốn ăn cá trích nướng nhất thiết phải chuẩn bị trước một chén nước mắm giã với ớt tỏi chanh để sẵn. Khi cá chín, ta chế đều nước mắm vào đĩa, lúc này những con cá còn nóng nên thấm nước mắm, khi ăn mới đậm đà hơn. Ăn cá trích nướng ngon phải có rổ rau sống tươi trộn với dưa leo xắt lát mỏng, nếu có rau trong vườn nhà lại càng ngon hơn.

Nếu ai đã từng một lần ăn cơm với cá trích nướng của người dân vùng biển trong những ngày mưa thì khó lòng mà quên được. Hương vị của nó beo béo, ngọt trong từng thớ thịt, lớp vảy cũng thơm lạ, làm cho dạ dày cứ như bị bủa vây bởi những cơn đói, vừa lạ vừa quen, kích thích, ăn mãi mà chẳng thấy đã thèm.

Một tuyệt chiêu nữa là món cá trích nướng kho. Khác với nướng chín dằm mắm ăn với rau sống trong bữa cơm, cá trích nướng kho phải nướng vừa chín tới rồi đem kho với gia vị. Kho thiêm thiếp nước liu riu trên lửa, đợi hồi lâu cá thấm gia vị dậy mùi thơm ngon, ăn với cơm cũng không thể chê vào đâu được. Món này kho lâu càng ngon hơn, đã ăn qua một lần sẽ không thể nào quên.

Theo Mỹ Tuyết (ihay)

_______________________________

Thursday, September 12, 2024

Đám cưới con gái

Quinhon11 

Hai tuần qua mình thật sự bận bịu, phải bay lên Seattle Wa để lo đám cưới con gái. Tiếng là lo nhưng thật ra tụi mình chỉ như khách tham dự, vì bọn nhỏ đã tự chuẩn bị hết theo ý chúng nó. Thời nay là vậy: Con đặt đâu cha mẹ ngồi đó.

Lần trước khi con trai đám cưới, chỉ riêng phần của nội ngoại bên đàng trai đã lên đến con số trăm người. (Thời cha mẹ mình.. nhà nào cũng đông con, 10 đến 12 con là chuyện bình thường.) Chưa kể bà con bên đàng gái cũng không ít. Vì lần đầu chưa kinh nghiệm, Khách lại đông, vợ chồng mình không thể lo chu đáo hết cho mọi người, vì vậy có nghe không ít phiền trách.

Các con & dâu rễ
Sau lần đó mình rút kinh nghiệm, tự nghĩ nếu đến đám cưới con gái mình sẽ không mời nhiều nữa. Nghĩ vậy nhưng không ngờ lần này con gái lại giản tiện tới mức không thể giản tiện hơn. Tham dự chỉ có gia đình đàng trai và đàng gái không quá 16 người, trong số đó đã tính luôn 5 đứa con nít (3 đứa cháu cô dâu và 2 đứa cháu của chú rể). 

Bên này hầu hết gia đình nào cũng chỉ hai đứa con. Tổng số bên đàng trai 8 người và đàng gái 8 người. Con số vừa tròn trịa: Trăng 16. Tuy giản tiện, ít người nhưng vẫn đủ lể và ấm cúng. Các con thật sự đã trưởng thành. Hai bên gia đình Đông Tây rất gần gủi, cùng cảm thông, iêu thương chúc phúc cho hai cháu.

ba thằng cháu nội
Thôi ba mẹ đến đây là xong bổn phận. Chẳng cầu dư chỉ xin cầu đủ. Mong con cháu nhiều đời no đủ, hạnh phúc, tuổi già ba mẹ vậy là an iên. Thời gian không ngừng, nhưng chúng ta sẽ ngừng vào một lúc nào đó. Lá cây đã vàng, ánh hoàng hôn cũng vậy. Đã từng và sẽ luôn như vậy.

Cuối cùng cũng chỉ là hoa trong nước, trăng trong gương. Tất cả như ảo mộng. Cám ơn các con, cháu đã đến với ba mẹ trong đời này. Khi lòng không còn mong cầu thì tất cả đều nhẹ như hư không.

Quinhon11

____________________

Wednesday, September 11, 2024

GIÀ…

 Võ Thanh Phương 

Võ Thanh Phương
Có một ngày nào đó, bạn bỗng nhận ra mình đã già!
Đó là khi bạn không còn hứng thú với những thứ lòe loẹt, những cảnh sắc rực rỡ, những nơi náo nhiệt và ồn ào.
Già, là khi bạn thức dậy lúc 4 giờ sáng, chỉ để nghe tiếng gà gáy ban mai và nằm đợi ánh bình minh lóe sáng sau rèm cửa…

Tuesday, September 10, 2024

Sạch & Dơ

Banconong Gardener

Sạch và dơ có phải là chỉ từ ngữ không. Nhiều lúc không thấy rõ. 

Mình trồng cây nên dùng phân gà và bò để bón cho cây. Người ta chê phân nhưng mãng cầu thì không chê. 

Con ong khi ăn mật hoa rồi sẽ ói ra thành mật ong. Con người sẽ thưởng thức dung dịch ói này. 

Monday, September 9, 2024

BIẾT ƠN? AI BIẾT ƠN AI

Dr:Thắng Trần

Tôi là thuyền nhân tỵ nạn Việt Nam, được tàu Nauy cứu vớt.

   Tôi được chính phủ và người dân Na Uy mở rộng tay đón nhận đến đất nước Na Uy để có đời sống dân chủ và tự do thật sự.

     Tôi được chính phủ Na Uy trợ cấp cho chi phí sinh hoạt, nhà cửa, miễn phí dịch vụ y tế trong giai đoạn đầu. Miễn phí cho chương trình học trung học và đại học. Nhận học bổng cùng tiền mượn trong thời gian đi học. Khi đi làm sẽ trả với mức lời thấp.

Sunday, September 8, 2024

Cứu vật vật trả ơn

HOVAN NGUYEN

Một ngư dân đang đánh cá ở phía đông quần đảo Farallon (ngay bên ngoài Cầu Golden Gate ở San Francisco, California) đã phát hiện ra một con cá voi bị vướng và trói chặt trong lưới đánh cá. 

Saturday, September 7, 2024

BI KỊCH - Lời hay ý đẹp

Nhiều tiền mà sống quá kham khổ, chết còn nguyên một cục tiền đấy, cũng là một bi kịch!

Bà hàng xóm cũ, xưa là một nha sĩ, làm ra nhiều tiền chẳng bao giờ tiêu, dành tiền mua đất đai nhà cửa. Tài sản của bà ngoài những ngôi nhà cho thuê ở một quận trung tâm Sài Gòn, còn thêm một dãy nhà trọ cho thuê. Bà không cần làm gì, mỗi ngày mở mắt cũng đã có chục triệu trong tay. Chồng mất sớm, bà chỉ có mỗi cô con gái định cư nước ngoài và khá sung túc.

Friday, September 6, 2024

Chim tạo kho chứa thức ăn

Tạo hoá muôn màu

Một con chim gõ kiến ​​chuẩn bị cho mùa đông bắt đầu bằng cách tìm một cái cây chết và tỉ mỉ khoét lỗ để cất giữ quả sồi. 

Mỗi lỗ được chế tạo cẩn thận; nếu lỗ quá lớn, các loài chim khác có thể dễ dàng lấy trộm quả sồi, và nếu lỗ quá nhỏ, quả sồi có thể vỡ và hỏng.

Thursday, September 5, 2024

XẾ BÓNG CUỘC ĐỜI “THÔI MÌNH ĐI EM NHÉ"

 Phan

Hồi mới qua Mỹ, lần đầu thấy tấm bảng ghi là Estate Sale cắm ở góc đường, tôi đoán là một hình thức bán bớt đồ cũ trong nhà. Như bày bán ở garage thì gọi là Garage Sale, bày bán ở sân sau nhà thì gọi là Yard Sale, dọn nhà thì người ta bán bớt những thứ không tiện đem theo với bảng cắm là Moving Sale, còn Estate Sale… chắc cũng tương tự.

Dưa chua bạc Hà

Thành phẩm dưa môn (bạc hà) sau 4 ngày đây cả nhà. 
Này xào tỏi với thịt ba chỉ ráng lên cho giòn giòn là nhức nhối luôn đó. 
Thành phần:
- 1 lít nước vo gạo + nước thường; 
- 2 muỗng canh muối hột;
 - 2 muỗng canh đường.
 Nấu sôi vớt bọt để nguội.

Wednesday, September 4, 2024

Nước chấm muối ớt

Nước chấm Hải sản hoặc chấm gà, đồ nướng 

Bí mật của các nhà hàng


Nguyên liệu:
- 2 muỗng canh muối hột
- 5 muỗng canh đường
- 4 muỗng canh sữa đặc
- 8 muỗng canh nước cốt tắc
- 2 quả ớt sừng (ai ăn cay thì thêm ớt nha,)
- 4 lá chanh

Cách chế biến:

Tuesday, September 3, 2024

Vườn nhà Hồng Diễm Nguyễn

TRÀ BÍ ĐAO

.. Em thường chọn bí đao già phủ phấn nấu nó sẽ không có bị chua như trái non. 

Bí rửa sạch phấn gai đem cắt hoặc bào rồi đem phơi hay sấy khô đều được( tận dụng lúc nắng nóng như thế này mình phơi trong lồng chống ruồi để tiết kiệm điện cũng được) 

Monday, September 2, 2024

Vu Lan... Nhớ Mẹ

Hà Vang

Thân chào các Anh Chị bạn thân mến của tui. Nhân mùa Vu Lan năm nay, tui xin gởi đến các Bạn một bài viết về Mẹ, người Mẹ mà tất cả chúng ta đều thương yêu và quý mến. Trong chúng ta, người có diễm phúc với đấng sinh thành còn bên cạnh, nhưng không phải ai cũng có được cái hạnh phúc đó.

Sunday, September 1, 2024

Save: Tiết kiệm hay để dành.

HO VAN NGUYEN

"Tích cốc phòng cơ, tích y phòng hàn", câu nói mà phụ thân luôn nhắc nhở anh chị em chúng tôi thủa sinh thời. Ý nghĩa thì chắc ai cũng biết: Dự trữ lương thực để phòng khi túng đói, dự trữ quần áo phòng khi trời trở lạnh.