Sống trên xứ sở này, cái đau khổ nhất của những người sống lâu năm trên nước Đức, đó là họ không biết mình là ai? muốn gì? hòa nhập thế nào?
Là Tây hay Việt (dù có người đã vào quốc tịch Tây từ lâu) ...
Nỗi khó khăn lớn nhất của họ đó là nỗi nhớ mông lung về quê hương thứ nhất, nhớ người thân, xóm làng, ngõ phố, đường làng, con sông ..v..v
Có một số người cảm thấy không hòa nhập nổi vào xã hội Tây vì nhiều lý do khác nhau, nhưng lại luôn khó chịu khi thấy ai cùng thế hệ như họ hay người quen , con cháu ..v..v lại có vẻ như " hòa nhập " hơn họ ....
Vì họ cho đó là sự "mất gốc" hay nặng nề hơn thì họ sẽ nói những câu mà chúng ta thường nghe muôn thưở , đó là ..."Dù có làm đủ kiểu đi chăng nữa để chứng tỏ "Tây hóa ", thì các người cũng không thể nào thay đổi được hình dáng da vàng mũi tẹt được đâu " ..vân vân và vân vân
Niềm vui duy nhất của họ là những nơi tụ tập đông người Việt , là những chiếc vé mua hàng năm để bay về VN.
Vì ở tuổi này ,mùi nước mắm , mùi phở , mùi khói xe ở quê nhà , hay tiếng ồn ào của phiên chợ sớm , tiếng gọi nhau í ới của người hàng xóm bên nhà ....đó mới chính là một phần không thể thiếu trong cuộc đời họ , vì những cái đó , đã in vào tâm khảm trong họ từ thưở nào.
Vì khi sang Tây, họ đã dành cả một thời son trẻ để lao vào công cuộc kiếm tiền, cho nên những kỷ niệm đó, chỉ tạm thời bị vùi lấp . Nhưng khi tuổi thanh xuân trôi qua, tuổi xế chiều ập đến , thì những thứ đó đã trỗi dậy một cách mạnh mẽ và luôn ám vào họ trong từng giấc ngủ khó nhọc hàng đêm .
Sở dĩ họ thường về Việt Nam hay ít khi tiếp xúc với người Đức , đơn giản một điều , là dù họ có nói tốt tiếng Đức, nhưng sự cách biệt về văn hóa và cách suy nghĩ giữa Tây và Ta .
Cho nên ,dù cố gắng tới đâu, thì cũng khó diễn đạt được cho bạn bè hay hàng xóm người Đức có thể hiểu và thông cảm cho họ ...và thế là cảm thấy cô đơn và lạc lõng từ tinh thần tới thể xác...
Ngay cả bản thân tôi, tuy chưa già. Nhưng cũng bắt đầu đang và đã sống với quá khứ nhiều hơn. Nhưng tôi vẫn luôn nhận thức rằng , tôi đang sống ở đâu , nơi nào ....dù đôi lúc cũng cảm thấy cô đơn
Mỗi lần đi công du ở một xứ sở xa lạ khoảng hai tuần, và khi ngồi một mình ở Balkon khách sạn.
Tôi thường có thói quen nhìn ngắm sao trời khi màn đêm buông xuống, và đôi khi chợt bắt gặp một vì sao sáng nhất trong muôn vàn vì sao đang nhấp nháy trên bầu trời xa thẳm ...thì tự nhiên lại cảm thấy hơi "cô đơn " và cứ nhớ mông lung về một cái gì đó mà bản thân cũng không biết là đang nhớ về điều gì ....
Vẫn biết rằng trong cuộc đời con người, luôn được chia ra thành nhiều giai đoạn khác nhau.
Còn tình cảm trong họ ( những người cô đơn) cũng như trong tôi , có thể nói giống như những phím nhạc lúc lên xuống.
Nhưng ...quá khứ luôn là quá khứ, và tôi ít khi để quá khứ hay hoài niệm kiểm soát cả tâm trí mình , bởi vì đơn giản một điều ..." Người ta đi mãi cũng thành đường và cô đơn mãi cũng thành thói quen ".
Cái câu ..." Người ta đi mãi cũng thành đường... " là của một cô nhà báo đã từng sống bên Nhật ...và cũng là dòng cuối cùng trong bài viết về sự cô đơn của một số người sống bên Nhật hay viết về chính cô ta cũng không chừng ....
Cái gì cũng vậy, cô đơn mãi rồi một lúc nào đó trở thành thói quen và có khi là sự tự do và biến thành một góc riêng tư, cũng như sự bình yên lúc nào mà có khi không biết ...để khi giật mình nhìn lại thì đã trở thành thói quen và sở thích từ lúc nào.
AT - Viết từ nước Đức những ngày cuối năm 2023
——————————-
Hey there! I could have sworn I've been to this blog before but after
ReplyDeletereading through some of the post I realized it's new to me.
Nonetheless, I'm definitely happy I found it
and I'll be book-marking and checking back often!