Tuyết Vân
Internet Image |
Thật ra cô
không phải là một thợ may quần áo như mình thường thấy khi còn ở Việt Nam. Chính
ra, cô là người thợ sửa quần áo mà khoảng hai, ba chục năm nay đã nỗi lên rất
nhiều ở đây.
Dung là tên của cô. Tiệm sửa quần áo cô Dung nằm vào phần cuối của tiệm tạp hoá của người Đại Hàn. Nói là tiệm cho oai chứ khoảng không gian đó chỉ chừng một nửa căn phòng ngủ trung bình. Vậy cũng đủ lắm rồi.
Thường thì
những tiệm sửa quần áo có bán thêm vài món hàng phụ nhưng không tốn chỗ lắm. Có
người bán thêm dép đi trong nhà, nữ trang giả, hoặc thuốc nhuộm tóc. Tiệm này
chỉ bán thêm áo dài và quần lụa để mặc với áo.
Số lượng áo
dài của tiệm cô tương đối không ít. Cô treo áo dài bên ngoài dọc theo bờ tường,
nhìn từ đằng xa trông như một bức tranh.
Tôi biết được
tiệm cô Dung khi tình cờ đi chợ Việt Nam ở đây. Cái bảng hiệu Sửa Quần Áo treo
ngang bắt mắt khách đi đường, phân biệt được tiệm tạp hóa của người Đại Hàn mà
cô share mặt bằng.
Khi gia đình
tôi qua Mỹ vào đầu thập niên 80 thì chỉ có thợ may quần áo. Má tôi và mấy Dì đều
phải mua vải rồi kiếm người may.
Thời đó, những cái Mall của người Mỹ ít có đồ bán cho người nhỏ con như người Á mình. Thế hệ trước rủ nhau mua vải may đồ cho tiện.
Dần dà những
tiệm quần áo Mỹ cũng có bán nhiều đồ cho người size nhỏ. Kinh doanh tự do. Có
demand thì sẽ có supply. Rồi lớp con cháu lớn lên cao to hơn bậc cha mẹ. Chúng
không phải tìm mua quần áo khó khăn như họ nữa. Bẵng đi một hôm không thấy ai cần
đi mua vải may đồ.
Lúc nầy, thợ
may quần áo không còn nhiều nhưng ngược lại tiệm sửa quần áo thì mọc lên như nấm.
Tiệm nhỏ
thôi, nằm khiêm tốn trong góc phố, có khi nằm phía sau của một tiệm tạp hóa
khác. Họ chỉ cần một góc để máy may, một cái tủ để quần áo và một chổ thử đồ
nho nhỏ. Chổ thử đồ nhỏ nhưng gương soi thì tiệm nào cũng để full size.
Cũng như các
tiệm nail, đa số các bà, các cô là người giữ vài trò chính trong công việc.
Trong quận
Cam mình, có tiệm Văn Quân trong khu Phước Lộc Thọ và một hai tiệm ở xa hơn là có
chủ nhân nam giới.
Nhìn hình ảnh
các cô làm việc ở tiệm nail rồi cũng các cô ngồi sau chiếc máy may sửa quần áo
làm tôi liên tưởng đến câu ca dao, “con cò lặn lội bờ sông”. Cuộc sống phải vậy
thôi. Ai cũng phải làm việc để sinh sống.
Cô Dung này
trước khi qua Mỹ theo diện hôn nhân cũng đã biết may quần áo. Sau đó, cô bỏ nghề
sang làm công nhân cho hãng giày ba ta. Cuộc sống công nhân ở thành phố nhàn
nhã hơn cô thợ may ở vùng quê.
Qua tới Mỹ,
nghề cô bỏ đi lại giúp gia đình cô có đồng tiền ra vô bền bĩ.
Ở đây, lứa
tuổi nào cũng có người đem đồ tới sửa. Phụ nữ là nhan sắc. Ai cũng muốn bỏ ra
chút tiền để sửa lại cái áo, cái quần cho thật vừa với thân hình mình.
Hôm đó, có một
bác đã lớn tuổi, đem áo tới cho cô sửa tay ngắn lại và nới đường eo ra. Nghe cô
nói giá tiền bác chần chừ bởi cái áo bác mua cũng bằng giá tiền sửa. Cô thấy
thương quá nên bớt lại chút đỉnh cho bác vui.
Cũng như bao
nhiêu người khác, cô cũng chới với qua ba năm đại dịch. Nhưng rồi công việc lại
bắt đầu bận rộn hơn. Cái gì cũng đắt đỏ, cô đành phải tăng giá tiền sửa quần áo
lên, vẫn còn rẻ so với những tiệm khác, nhưng thỉnh thoảng cũng có nghe các bác
lớn tuổi chắt lưỡi khi đưa đồ cho cô.
Chị em tôi vẫn đem đồ tới đây sửa. Hôm kia, cô báo tin
sẽ về Việt Nam thăm mẹ. Em sẽ đóng cửa một tháng, cô bảo. Qua làm bao năm khổ cực,
bây giờ thong thả rồi nên em tạm nghỉ đề về dẫn Mẹ đi chơi. Mẹ em mừng lắm chứ
gì, tôi hỏi. Mẹ em nói, vậy mà hồi đó mày cứ chê nghề thợ may.
Tuyết Vân
_____________________________
No comments:
Post a Comment