Cha mẹ yêu thương và bảo vệ con cái, vì con cái mà cam tâm tình nguyện dốc hết tất cả sức lực của mình, chăm chút từng li từng tí. Tuy vậy, kiểu yêu thương này có phải là tình yêu thương thực sự hay không? Câu chuyện thật đáng để mọi người suy ngẫm sâu xa!
Mùa đông đến, bầy thiên nga được vợ chồng ông lão cho thức ăn nên không tiếp tục bay về phương nam tránh rét nữa. Khi mặt hồ đóng băng, chúng không có nơi trú ẩn và thức ăn để sinh sống. Vợ chồng ông lão tốt bụng lại đưa chúng vào ngôi nhà tranh của mình để tránh rét và tiếp tục cung cấp thức ăn cho chúng mãi cho đến mùa xuân năm sau, khi băng trên mặt hồ đã tan. Hết năm này qua năm khác, hai vợ chồng ông lão tốt bụng lại đón bầy thiên nga vào nhà ở và cung cấp cho chúng thức ăn.
Cuối cùng hai vợ chồng ông lão đã già yếu và rời khỏi đảo, bầy thiên nga cũng biến mất. Không phải là chúng đã bay về phương nam tránh rét, mà vì vào năm sau đó mặt hồ đóng băng, bầy thiên nga không tìm được thức ăn để sinh sống nên chúng đã chết.
Trong câu chuyện trên, vợ chồng người ngư dân yêu thương bầy thiên nga giống như con cái của họ vậy. Họ tìm mọi cách che chở, bảo vệ chúng, cho ăn cho ở, hơn nữa, ngày qua ngày, năm qua năm đem lòng yêu thương mà bao bọc cho chúng. Mọi người không khỏi cảm thán rằng: “Vợ chồng người ngư dân thật tốt bụng, bầy thiên nga thật may mắn!” Thế nhưng kết cục bi thảm của bầy thiên nga lại cho chúng ta thấy rằng việc hai vợ chồng người ngư dân yêu thương đùm bọc quá mức đã khiến chúng sa vào cuộc sống an nhàn thụ động. Từ đó dưỡng thành tính ỷ lại, đánh mất bản năng sinh tồn, không còn cách nào để thích ứng hoàn cảnh và cuối cùng bị sự biến hóa của hoàn cảnh giết chết.
Theo Đại Kỷ Nguyên / Mai Trà biên dịch
_____________________________
No comments:
Post a Comment