Nguyễn Thị Thanh Dương
(Viết tặng anh chị X.
Houston)
Bà Xuân đang dọn cơm ra bàn,
ông ngồi chờ sẵn và cất tiếng hỏi bà :
– Ăn cơm xong bà có đi với tôi ra Đài chiến sĩ tham dự buổi mít -tinh kỷ niệm 30 tháng Tư không ?
Bà dửng dưng lắc đầu :
– Coi như ông đi “đại diện”
là đủ rồi. Ngồi chung xe với ông từ nhà mình tới đấy mất chừng 10 phút nhưng sẽ
là 10 phút căng thẳng và thể nào cũng… cãi nhau.
Ông nhìn bà phân bua dài lê
thê :
– Nếu mà bà ngoan ngoãn ngồi
yên như người ta thì làm gì có chuyện. Tôi chạy chậm bà chê lù đù như gà rù, tôi chạy nhanh bà
bảo già rồi còn bạt mạng,
tôi chạy tốc độ trung bình thì bà bảo lừng khừng như chính trị gia không lập
trường, xe chưa tới bảng stop bà đã bắt tôi chuẩn bị ngừng từ xa, tôi nhường
cho người ta thì bà bảo tôi lép vế khép nép, tôi không nhường thì bà chê bất lịch
sự, đi đâu mà hấp tấp, vội vàng… Ngồi lái xe mà bà cứ khủng bố tinh thần tôi từng giây từng phút như thế,
nếu tôi không vững vàng tinh thần thì lạc tay lái từ lúc nào rồi. Nhưng hôm nay
tôi vẫn hân hạnh mời bà đi cùng mà…
Bà bĩu môi :
– Gớm, ông phân bua mà dài
dòng như đọc điếu văn. Cám ơn lời mời nhé, để tôi ở nhà nằm võng đu đưa vừa coi
ti vi vừa ngủ còn sướng hơn.
Hôm nay bà Xuân cho ăn món rau muống luộc dầm quả cà chua chín với vài tép tỏi và thịt thăn kho tiêu, y như món bà đẻ vẫn ăn ngày xưa, bây giờ là món của hai vợ chồng già kiêng khem chất béo mỡ màng để bảo vệ sức khỏe vì cả hai ông bà đều cao máu, cao mỡ.
Bà chăm chăm nhìn ông ăn và
nói như ra lệnh :
– Ông chan nước rau muống luộc
vào cơm, rồi chấm rau vào nước mắm ớt mà ăn chung thì mới ngon.
Ông phản đối :
– Đến ăn uống bà cũng chỉ huy
tôi. Tôi có là tù nhân của bà đâu ? Gần 10 năm trời tù tội cộng sản đủ khổ cuộc đời tôi rồi
nhé. Tôi cứ thích húp nước rau riêng, xong ăn rau muống riêng đấy. Việc gì đến
bà !
– Ông thật là bướng bỉnh, thế
món cà-ri chấm bánh mì, ông thử chấm bánh đa có được không hả?
Ông dứt khóat :
– Nhưng không có quy luật nào
bắt người ta phải ăn rau muống luộc kiểu của bà cả, tôi ăn kiểu của tôi và thấy
ngon là đủ rồi.
Bà xụ mặt ra không thèm nói
và nhìn ông nữa. Hai ông bà lặng lẽ ngồi ăn cơm tiếp.
Ăn cơm xong ông Xuân lấy thuốc ra uống, có loại thuốc phải uống mỗi ngày cho đến hết cuộc đời. Coi như thuốc men song hành cùng với thực phẩm nuôi nấng tấm thân già.
Ông thay quần áo và mũ nón đi
ra cửa thì bà gọi giật lại :
– Khoan đã… đợi tôi một chút…
Ông Xuân mỉm cười hài lòng :
– Cuối cùng thì bà cũng chịu
đi với tôi dự cuộc họp kỷ niệm lớn lao này chứ gì ?
– Không !
– Hay là bà bắt tôi ở nhà coi
ti vi với bà cho vui ?
– Không !
Bà đưa cho ông mẩu giấy vừa
ghi vội :
– Một công đôi ba chuyện, đằng
nào cũng một lần lái xe đi, một lần tốn xăng, chỗ mít-tinh Đài Chiến Sĩ gần chợ Hồng Kông 4, hội họp xong ông ghé vào chợ mua cho tôi những
thứ này, biết ông lẩm cẩm quên trước quên sau tôi đã ghi ra giấy đây, nhớ đừng
có lú lẩn mà làm rơi tờ giấy là được rồi.
– Hừm, tôi chưa lẩm cẩm và lú
lẩn đâu. Dù say sưa hội họp, dù chen chân giữa đám đông người, tôi vẫn sẽ giữ kỹ
mẩu giấy này còn hơn giữ tờ gia phả dòng họ nhà tôi để hoàn thành nhiệm vụ bà
giao phó cho nhà cửa êm thắm.
Rồi ông mỉa mai:
– Thì ra bà kết hợp để sai
tôi đi chợ cho bà luôn thể đấy. Bà tính toán giỏi quá.
Ông bước ra cửa còn ngoảnh lại
cố nói thêm một câu :
– Thế sao ngày xưa bà lại học
dốt môn toán hả ? Tôi dạy kèm cho bà mà đôi lúc bực cả mình vì cô học
trò vừa dốt vừa lười…
Bà nhào ra cửa :
– Này ông có giỏi thì đứng lại.
Ngày xưa….
Nhưng ông đã nhanh chân đi
khuất rồi. Bà Xuân quay vào nhà, nằm ra võng mà bực mình, chẳng buồn mở ti vi
ra xem. Hai vợ chồng bà càng gìa càng xung khắc, hay cãi nhau dù những chuyện
không đâu, chẳng ai chịu nhường nhịn ai.
Bà bỗng nhớ lại chuyện ngày xưa mà ông vừa khơi ra nửa vời…
Ngày xưa bà Xuân là cô thiếu nữ tên Nguyễn Thị Hoa, tiểu thư con nhà giàu, trong một gia đình đông anh chị em. Bố cô Hoa là một công chức hiền lành nho nhã, trong khi mẹ cô Hoa đảm đang tháo vát như đàn ông, một tay bà kinh doanh làm nên nhà cao cửa rộng, nuôi đàn con đông. Bà xông pha kinh doanh đủ mọi lĩnh vực, kể cả lĩnh vực bà hoàn toàn xa lạ, nhưng cứ thấy lợi là bà không từ. Bà đã mua lại một cửa hàng sửa xe gắn máy ở đường Hồng Thập Tự, dù các con trai không đứa nào theo nghề sửa xe. Thợ chánh thợ phụ đều phải thuê mướn hết.
Đó là một tiệm sửa xe gắn máy đặc biệt vì chủ nhân trông coi tiệm là phụ nữ, là mẹ cô Hoa, bà “bổ nhiệm” cô con gái xinh đẹp Nguyễn Thị Hoa lúc ấy đang là nữ sinh trung học ra quản lý cửa tiệm những khi thời gian rảnh rỗi để phụ với bà. Không ngờ nhờ thế mà cửa tiệm đắt hàng, anh nào đến sửa xe một lần thì thế nào cũng có lần sau dù có khi xe anh không mấy hư hỏng, dĩ nhiên các anh khách hàng này chỉ canh ngày nào có cô chủ ngồi trong quầy, nếu lướt ngang cửa tiệm thấy bóng dáng to đồ sộ của mẹ cô chủ là họ biết hôm ấy cô chủ không có mặt. Tội nghiệp mấy anh khách hàng si tình, nào biết cô Hoa đã có người yêu, là anh chàng Xuân, sinh viên kiêm thày giáo dạy kèm môn toán tư gia cho cô. Anh Xuân đẹp trai học giỏi chỉ mỗi tội con nhà nghèo. Anh sinh viên đã bỏ dở chuyện học hành để lên đường nhập ngũ ở Thủ Đức.
Mãn khóa anh Xuân về sư đoàn 21 ở Chương Thiện, đời lính trôi nổi hết Chương Thiện đến Bạc Liêu, rồi rừng U Minh… nơi nào cũng là vùng lửa đạn sinh tử. Những lá thư tình đầy ắp thương yêu của cô Hoa theo anh Xuân đi khắp mọi nơi, cô vừa lãng mạn vừa chung tình, hứa sẽ yêu anh, lấy anh dù trong hoàn cảnh nào. Có mấy đám mai mối hỏi cưới cô Hoa, cha mẹ cô rất ưng ý vì các chàng trai kia đều thành đạt, con nhà khá gỉa, tương xứng với gia đình cô, nhưng cô Hoa vẫn cương quyết từ chối. Khi biết cô Hoa yêu anh Xuân, chàng sinh viên nghèo dạy kèm cho cô Hoa ngày nào, bây giờ lại đời lính chiến nay sống mai chết, mẹ cô nổi giận ngăn cản, bà đã khẳng định : “Thằng Xuân hội đủ những điều kiện để mẹ… không bao giờ gả con gái cho nó, con đừng có mơ”. Thế mà những lá thư tình vẫn không hề thiếu, không hề vơi đi, vẫn từ tay cô Hoa bay đến chiến trường với anh Xuân, dù anh Xuân đã nhiều lần tự ái khuyên cô Hoa nên vâng lời cha mẹ lấy chồng ở thành phố cho cuộc sống ấm êm, và vì chính anh cũng cảm thấy thương cho Hoa quá, lấy chồng lính chiến là phiêu lưu, bấp bênh biết bao.
Mỗi lần anh Xuân về phép Sài
Gòn, anh đi lướt qua cửa tiệm sửa xe gắn máy ở đường Hồng Thập Tự cho cô Hoa
trông thấy là cô Hoa đã nhanh chóng cho nhân viên đóng cửa tiệm nghỉ sớm để hẹn
hò với người yêu. Anh Xuân không dám đến nhà cô Hoa đã đành, mà anh cũng
không dám vào tiệm sửa xe vì ngại những tay thợ trông thấy sẽ mách với bà chủ.
Một lần vào lúc 3 giờ chiều, cô Hoa vừa ra lệnh đóng cửa tiệm thì anh thợ chính băn khoăn nói :
– Cô chủ ơi, chúng ta có cái
hẹn 5 giờ chiều nay giao xe gấp cho người ta rồi. Anh không quân đẹp trai hay sửa
xe tiệm mình đó.
– À, anh có cái xe Vespa mang
tới tiệm mình sửa gần chục lần rồi chứ gì ? Tiệm mình kiếm bộn
tiền sửa xe của anh ta rồi chứ gì ? Không sao đâu,
chiều nay không có thì chiều mai anh ta sẽ đến lấy xe.
Anh thợ gãi đầu gãi tai :
– Nhưng cô ơi, chiều mai là
ngày bà chủ trông cửa tiệm.
– Tôi hiểu rồi, đừng lo, bảo
đảm với anh là chiều mốt có mặt tôi ở đây anh không quân sẽ đến lấy xe và không
dám kêu ca phàn nàn gì đâu, chỉ nhìn thấy tôi mỉm cười là anh ta bối rối lên rồi.
Anh cứ đóng cửa tiệm về sớm mà đi chơi hay đi nhậu đi, tôi hoàn toàn chịu trách
nhiệm với mẹ tôi và với anh khách hàng chủ nhân chiếc xe Vespa ấy.
Thế là cô Hoa ra phố gặp anh Xuân, cô sung sướng hãnh diện đi bên anh lính chiến vào quán kem, vào rạp xi nê để tha hồ tâm sự nhớ thương mà không hề nghĩ đến anh không quân sẽ đứng trước tiệm sửa xe đã đóng cửa một cách tùy tiện và phũ phàng, chủ nhân không một lời giải thích nhắn gởi. Không gặp cô chủ đã đành, mà cũng không thể lấy xe mà xử dụng được.
Mối tình em hậu phương anh tiền tuyến kéo dài cho tới khi anh Xuân đổi về Hậu Nghĩa làm đại đội trưởng sư đoàn 25 bộ binh. Hậu Nghĩa, Củ Chi cách Sài Gòn không xa nên thỉnh thoảng cô Hoa lên thăm người yêu, nhiều lần hơn anh về phép thăm cô… Hai người gắn bó keo sơn qúa cuối cùng cha mẹ cô Hoa đành chịu thua, đồng ý cho hai người thành hôn, chính thức nên duyên chồng vợ. Họ đã có một thời tuổi trẻ là tình nhân, là vợ chồng tha thiết và đầm ấm…
Cô Hoa năm xưa đang ngủ thiếp trong võng thì choàng tỉnh dậy khi ông Xuân về tới nhà, lên tiếng gọi oang oang :
– Bà ơi…
Bà mở choàng mắt ra và chợt
bàng hoàng buột miệng :
– Anh Xuân !
Ông Xuân ngạc nhiên đặt ngay
những túi xách vừa mua ở chợ về và dồn dập hỏi :
– Bà vừa nói gì thế ? Tôi có nghe lầm không ? Hình như bà gọi tôi là “Anh Xuân” ?
Bà hơi bẻn lẻn :
– Chắc tại tôi nằm mơ…
– Ôi, dù chỉ là giấc mơ cũng
được, hôm nay nghe bà gọi âu yếm hai chữ “Anh Xuân” tôi sung sướng bồi hồi như
thấy cô Hoa bé bỏng, dịu dàng của mấy chục năm về trước, chứ không phải là bà
Xuân vừa gìa vừa đanh đá bây giờ…
Bà ngượng ngùng :
– Vậy hả ông. Nãy vô tình ông
nhắc đến ngày xưa nên tôi vừa sống lại một thời quá khứ, ngày xưa khi tôi và ông
mới quen nhau, yêu nhau rồi lấy nhau.
Ông cũng bồi hồi :
– Ngày xưa bao giờ cũng đẹp,
nên chuyện cổ tích nào cũng bắt đầu bằng hai chữ “Ngày xưa”. Cứ thế bà nhé, con
cái ở xa chỉ có hai vợ chồng già, thỉnh thoảng
cũng cần cho nhau những lời âu yếm yêu thương như thời trẻ chứ. Bà đừng có lắm
lời, khó tính khó nết với tôi nữa nhé...
– Cả ông nữa, cũng đừng bướng
bỉnh trái ý tôi nữa nhé ?
Ông Xuân cười gật gù :
– Chắc tại tuổi già làm cho con người
thay đổi tính nết thôi, chứ tình yêu xưa vẫn còn đây. Tôi và bà cố gắng đối xử
với nhau như lúc trước, được tí nào hay tí ấy…
Rồi ông chỉ vào những bịch chợ :
– Tôi mua đủ những món bà ghi
trong giấy rồi. Ngoài ra tôi còn mua cả món bà không dặn là mấy hộp Blueberry
mà bà yêu thích vì nó giống như quả sim tím thường làm bà chạnh lòng nhớ đến
bài hát Những Đồi Hoa Sim của thuở đang yêu tôi đấy... Hàng mới bày ra, tươi ngon lắm nên tôi phải mua ngay.
Bả cảm động :
– Thế hả ? Cám ơn ông đã để ý
đến cả sở thích của tôi.
– Thì tôi đáp lại tấm lòng bà
thỉnh thoảng làm món gà luộc chấm muối tiêu chanh sở thích của tôi, dù tay bà
đã yếu chặt con gà luộc cũng là vất vả, miếng dài miếng ngắn, miếng to miếng nhỏ…
Bà trìu mến hỏi :
– Thế cuộc họp ở Đài Chiến Sĩ đông vui không hở ông ?
Ông Xuân hào hứng :
– Dĩ nhiên là đông người chứ,
giây phút chào quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa, nhìn những người lính mặc quân phục
xưa tôi lại bồi hồi nhớ thời mình trai trẻ đã chiến đấu dưới màu cờ thân yêu ấy.
Bà cũng hào hứng theo :
– Lần sau trở đi dù bất cứ hội
họp gì của cộng đồng Việt Nam, của lính tráng, tôi sẽ đi với ông, bất chấp ông
lái xe thế nào.
Ông Xuân vui mừng :
– Bà đã giao phó cả cuộc đời
bà cho tôi thì cứ yên chí, dù lái xe kiểu nào tôi cũng lo an toàn mà. Chuyện lớn
chuyện nhỏ, đồng vợ đồng chồng mới vui bà ạ. Tôi cám ơn bà…
Bà lôi những món đồ trong túi chợ ra xếp vào tủ lạnh, ông chồng già dưới mắt bà lù khù và bướng bỉnh vẫn còn nhiệt huyết với quê hương, với đồng đội chẳng khác gì anh Xuân, người lính trẻ hào hùng, xông xáo khắp nẻo chiến trường ngày nào mà bà từng thương yêu và ngưỡng mộ.
Thì ra bao nhiêu năm qua, cuộc sống và tuổi già đã vô tình che khuất đi hình bóng cũ, chỉ những dịp như hôm nay hình bóng anh Xuân lại trở về trong lòng cô Hoa, dù hai người đã già.
Bà quay ra dịu dàng nhìn ông
và chính bà cũng tưởng như mình đang trẻ lại :
– Anh Xuân ơi, anh vẫn là
chàng trai năm xưa của em đấy.
Nguyễn Thị Thanh Dương
No comments:
Post a Comment