Tâm Storm
Tác giả:
Chỉ biết rằng, thời gian vốn không thể nào quay ngược. Chúng tôi đã trưởng thành, chúng tôi đã đổi thay, chúng tôi đã chọn cho mình những con đường riêng để bước, chính chúng tôi đã chọn cách rời xa nhau. Lớn lên vốn dĩ không phải là vấn đề, chính chúng ta là người quyết định mọi thứ.
***
Cô gái có nụ cười tỏa nắng.
Tôi rất thích mỗi khi có ai đó gọi tôi như thế, cũng như thích chính nụ cười của mình. Không phải là tôi tự kiêu hay cái gì đại loại thế đâu, chỉ là tôi cảm thấy nụ cười là ưu điểm lớn nhất trên khuôn mặt. Mọi người thường hay nghĩ rằng tôi là một người lạnh lùng, khó thân thiết, trước khi tôi cười với họ.
Tôi có một cô bạn rất thân. Cô ấy cao hơn tôi, tóc đen hơn tôi, học tốt hơn tôi, nhiều tài lẻ hơn tôi, quan hệ với bạn bè tốt hơn tôi. Không thể phủ nhận là nhiều lúc tôi rất tự ti, thậm chí là vạch khoảng cách với cô ấy, tôi ghét cảm giác chính mình cảm thấy mình bé nhỏ, càng ghét những cuộc chiến ngầm giữa hai đứa. Không một lời tuyên bố nào được đưa ra, nhưng đứa nào cũng hiểu điều đó nghĩa là gì. Bởi vì…
Chúng tôi cùng thích một cậu bạn.
Cậu ấy học rất giỏi, tính cách điềm đạm, nhiều lúc lại hài hước. Ba chúng tôi từng là bộ ba thân thiết, trước khi tôi hiểu được lòng mình và nhìn thấu tình cảm của cô bạn tôi. Bây giờ quan hệ của chúng tôi rất khác.
Thỉnh thoảng tôi lại suy nghĩ về chuyện đó, rằng tôi nên là người từ bỏ, chỉ cần thế thôi…mọi chuyện sẽ ổn. Cho dù chúng tôi không thể trở lại là chúng tôi của những ngày trước đây, việc tôi rút lui cũng sẽ đem đến sự dễ chịu đôi chút cho mớ tình cảm đan xen loạn xì ngầu này. Hai người họ thật sự rất hợp nhau. Tôi thấy mình lạc lõng. Tôi chẳng có vẻ gì sẽ là người chiến thắng. Dĩ nhiên tôi là người nên từ bỏ, không phải thế sao?
Tôi lao đầu vào việc luyện thi Đại học, lên một thời gian biểu dày đặc không trừa bất kỳ chỗ trống nào để nghĩ đến họ và để họ làm ảnh hưởng cuộc sống của tôi. Một vài lần cô ấy nhắn tin cho tôi, kiểu: “Cố lên, cậu sẽ làm được. Nhưng đừng để bị ốm nhé!”. Tôi tin cô ấy chân thành. Chí ít tình bạn năm năm của chúng tôi không phải là miếng gỗ mục. Vả lại tôi đã rút lui rồi mà.
Tôi đỗ vào một trường Đại học danh tiếng ở thành phố lớn. Hai người họ ở lại thành phố yên bình nơi chúng tôi lớn lên. Ngày tôi đi, họ có đến tiễn tôi. Hôm đó trời mưa rất lớn, có lẽ vì thế mà lòng tôi cũng nguội lạnh. Tôi tránh nhìn vào mắt họ, chỉ trả lời qua loa vài câu rồi làm thủ tục vào phòng chờ, cố đánh lạc hướng suy nghĩ bằng cuộc sống sinh viên sôi động trước mắt.
Ở thành phố mới, tôi nhanh chóng làm quen với nhiều bạn bè. Chúng tôi thường hay tụ tập ăn uống tán gẫu, hát karaoke, thỉnh thoảng đưa nhau đi trốn đâu đó vài ngày. Tôi thích mê cuộc sống như thế này, tôi thấy mình được tự do và nổi loạn, đó chính xác là những gì tôi ao ước về tuổi trẻ của mình. Tôi cũng có đi làm thêm, tham gia vài lớp học kỹ năng và fanclub. Tôi quen biết được nhiều người, có nhiều mối quan hệ, nhiều cuộc hẹn và cả nhiều những lời tỏ tình. Thường thì tôi chỉ cười trừ thay cho lời từ chối, không hẳn là tôi không có chút tình cảm nào với họ, chỉ là tôi không thể chấp nhận được kiểu dễ dàng buông lời yêu thương như thế. Cái gì dễ dàng đến có phải cũng sẽ dễ dàng đi?
Tôi không còn tò mò về cuộc sống của hai người bạn đã từng rất thân thiết hay tình cảm của họ đã phát triển đến mức nào nữa. Những cuộc điện thoại và tin nhắn giữa chúng tôi dần dần thưa thớt, thậm chí một năm chúng tôi chỉ nhắn tin cho nhau vào ngày sinh nhật. Tôi cũng ngạc nhiên về sự thờ ơ đó của mình. Phải chăng cái thành phố đông đúc chật chội vô tình này đã khiến cảm xúc của tôi trở nên khô cằn và chai lỳ đến thế? Tôi không biết nữa, tôi chỉ cảm nhận được rằng chúng tôi đang xa nhau. Không cần biết lý do, cũng không một lời giải thích. Chỉ là lặng lẽ xa nhau. Xa nhau mà không cần nói một câu tạm biệt.
Có phải chúng tôi đã quá vội vã trưởng thành mà lãng quên đi những gì tốt đẹp mình đã cố công gầy dựng lúc còn niên thiếu? Giữa thành phố đang ngày một Tây hóa tôi đang sống này, những lúc bị người khác đối xử tệ bạc, tôi lại nghĩ đến sự chân thành của hai người bạn ấy. Tôi biết rõ, chúng tôi đã đi quá xa để có thể trở về. Nhưng rốt cuộc chúng tôi đã bắt đầu sai từ đâu?
Cô bạn chôn chân ở phố thị
Đối với thành phố nơi tôi sinh ra và lớn lên này, tôi yêu một cách kỳ lạ. Đó là lý do tôi chọn học một trường Đại học ở đây thay vì những trường danh tiếng ở các thành phố lớn. Tôi bằng lòng với những gì thân thuộc.
Tôi có một cô bạn. Cô ấy có tâm hồn tự do cùng cực, không bao giờ chịu ràng buộc, lãng đãng như gió trời. Dường như cô ấy muốn bay. Ban đầu tôi cảm thấy thật kỳ quặc, thậm chí tự hỏi rằng liệu cô ấy có mệt không với cuộc sống rong ruổi không điểm dừng như thế. Dần dần, cùng với thời gian và những đổi thay, tôi phát hiện ra mình ngưỡng mộ cô ấy, cả một chút ganh tỵ nữa. Cô ấy biết cách làm cho cuộc sống của mình trở nên thú vị và biến ước mơ thành hiện thực. Ước mơ của cô ấy, trước đây mọi người trong lớp đã cười cợt rằng nó quá viển vông, ấy vậy mà bây giờ cô ấy đang trên đường đi đến đích cuối cùng. Rõ ràng là chúng tôi quá khác nhau.
Vậy mà cả hai lại thích cùng một cậu bạn.
Tôi không hề có ý định nhường nhịn hay bỏ cuộc. Có thể tôi không mạnh mẽ hay cá tính, nhưng tôi là một người dứt khoát, nhất là trong chuyện tình cảm. Tôi thật lòng thích cậu bạn ấy, rất nhiều. Hẳn cô bạn đã nhận ra sự quả quyết đó của tôi, cô ấy vốn rất nhạy cảm, nên cô ấy chọn cách rút lui, xa cách chúng tôi, khiến tôi day dứt. Khoảng thời gian đó, tôi luôn tự hỏi mình liệu có đáng không, khi đánh mất người bạn gắn bó như hình bóng của mình để đổi lấy tình cảm chẳng biết sẽ đi đến đâu này. Nhưng có vẻ tôi đã nhầm. Tôi hoàn toàn không phải là người lựa chọn, cũng không có tư cách lựa chọn. Bởi vì…
Cậu bạn ấy không thích tôi, nhất định không thích tôi, dù tôi có cố gắng trở nên xinh đẹp và giỏi giang thế nào, cậu ấy vĩnh viễn cũng không thích tôi. Ánh mắt cậu ấy hướng về nơi khác, tôi chẳng biết là nơi nào, nhưng hình như nó rất xa xôi.
Tôi tự gọi mình là người thua cuộc. Từ đầu đến cuối chỉ là chính mình tự biên tự diễn, tự ra quyết định rồi tự mình đau đớn. Tôi chẳng thể bay như cô bạn của tôi, chỉ có thể một mình bước chầm chậm quẩn quanh phố thị nhỏ bé này để vơi dần đi chuyện cũ.
Thỉnh thoảng tôi vẫn tự đặt câu hỏi cho chính mình, kiểu như nếu được quay trở lại vào thời điểm đó, liệu tôi có quyết định khác đi không? Tôi sẽ giữ tay cô bạn lại và duy trì tình bạn tốt đẹp của cả ba hay vẫn cố chấp lặp lại sai lầm khiến mọi thứ trở nên gượng gạo? Cũng như khi cố truy nguyên tại sao tôi thích cậu bạn ấy đến vậy, tôi không thể tìm ra câu trả lời.
Chỉ biết rằng, thời gian vốn không thể nào quay ngược. Chúng tôi đã trưởng thành, chúng tôi đã đổi thay, chúng tôi đã chọn cho mình những con đường riêng để bước, chính chúng tôi đã chọn cách rời xa nhau. Lớn lên vốn dĩ không phải là vấn đề, chính chúng ta là người quyết định mọi thứ.
Cho nên, bạn hiền à! Nếu có lúc nào đó cậu hồi tưởng về quá khứ, đừng trách tớ, cũng đừng quá đau lòng. Có những thứ chúng ta không thể nào điều khiển được. “Cây lá có rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu”.
Chàng trai lơ đãng và lời tỏ tình mãi không thành câu
Gửi cậu, cô bạn thuộc về tự do.
Tớ đã nghĩ hay là cứ đến thẳng trước mặt cậu nói rõ hết lòng mình một lần cho thỏa, nhưng không được…không thể…cậu ở cách tớ quá xa, tớ chẳng thể nào chạm đến. Vì vậy mà tớ viết lá thư này, để nói lời tạm biệt.
Tuổi trẻ, tớ sống bằng ước mơ, bằng đam mê, bằng nỗ lực học hành; bạn bè trong lớp gọi tớ là “thằng nhàm chán”, vì hình như tớ lơ đãng với mọi mối quan hệ, chỉ chú tâm vào sách vở mà thôi. Cho đến một ngày, tớ bỗng thấy rung rinh vì nụ cười của cậu, tớ nghĩ đến cậu rất nhiều, đến mức chẳng tập trung nổi vào bài học. Nhìn thấy cậu là tớ vui vẻ trong lòng.
Cậu phóng khoáng, sôi động, nghĩ gì làm nấy, có tâm hồn tự do và đôi chân không biết mỏi. Hai chúng ta quá khác biệt, vì vậy mà tớ rất lo lắng. Cậu cứ như cơn gió trời, tớ làm sao buộc nổi cậu đây?
Khoảng thời gian đó, tớ quan tâm duy nhất mình cậu. Cậu ở ngay bên tớ, trò chuyện với tớ, cười với tớ, giận dỗi tớ, cáu gắt tớ; rõ ràng tớ chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm lấy cậu, tại sao tớ lại thấy cậu rất xa vời?
Tớ đã nghiêm túc suy nghĩ liệu rằng mình có nên gạt bỏ những nghi ngại trong lòng, tự tin đứng trước mặt cậu mà nói thật to: tớ thích cậu? Nếu lúc đó tớ làm như thế, có phải cậu sẽ không xa cách tớ, sẽ tiếp tục cười đùa vui vẻ với tớ, chúng ta sẽ là một cặp và tớ không phải nuối tiếc như bây giờ? Là vì tớ đã lưỡng lự hay thực chất chúng ta vốn chẳng thể chung đường? Có lẽ cậu không biết, tớ đã khóc rất nhiều trong ngày cậu đi nhập học, hôm đó trời mưa rất to, cậu nhớ chứ, tớ vừa chạy xe trong mưa vừa khóc, chạy mãi chạy mãi mà cổ họng vẫn nghẹn đắng không thôi. Tớ biết, thành phố nhộn nhịp bốn mùa nắng gắt đó sẽ cuốn cậu đi, cuộc sống của cậu sẽ chẳng còn chỗ nào cho tớ nữa. Cái vẫy tay tạm biệt cậu hôm đó, cũng là cái vẫy tay tạm biệt thời niên thiếu của chúng ta. Rồi đây theo dòng chảy thời gian, chúng ta sẽ trở nên rất khác.
Cậu chẳng mấy khi liên lạc. Mỗi lần tớ gọi điện, lúc thì cậu đang ở vùng đất này, lúc thì ở một vùng đất khác, lúc thì đang trong lớp học kỹ năng, lúc thì sinh hoạt câu lạc bộ. Cậu quá bận rộn với cuộc sống mới mẻ đó. Tớ thấy mình làm phiền cậu. Nên tớ dần thôi không chủ động điện thoại nhắn tin nữa. Cậu trở nên thờ ơ quá, khác hẳn với cô gái nhạy cảm trước đây tớ yêu thầm. Cậu vẫn là gió, nhưng là cơn gió hoang vô tình chẳng lưu luyến chút ‘ngày xưa’.
Tớ cố gắng gạt bỏ cậu ra khỏi tâm trí, chú tâm hơn đến cuộc sống của mình. Chẳng mấy chốc tớ cũng bị cuốn đi. Thì ra tớ có nhiều việc để làm như thế, nhiều nơi tớ muốn đi, nhiều mối quan hệ tớ cần bồi đắp. Tớ sống vội vã và hết mình, rồi tớ phát hiện ra chính mình cũng đang đổi khác.
Bây giờ thì tớ hiểu cậu.
Và tớ nhìn lại ngày xưa với cái nhìn khoan dung hơn.
Ngày xưa, lúc 17 tuổi, tớ đã thích cậu, rất nhiều. Chỉ có phần đó là chúng ta nên lưu giữ lại thôi. Còn lại cứ để cho thời gian bôi xóa. Đừng tự tra tấn bản thân vì nuối tiếc những thứ không thể nào thay đổi.
Bây giờ, chúng ta đã 22. Chúng ta đã trưởng thành, cũng đã đổi thay. Chúng ta không thể nói chuyện bằng ngôn ngữ chúng ta thường nói với nhau giống 5 năm trước nữa rồi. Chúng ta lớn lên, và vì thế mà chúng ta dè dặt với nhau hơn?
Năm năm trôi, chúng ta hiểu thêm nhiều về cuộc sống, nhưng lại chẳng hiểu lý do khiến chúng ta trở nên xa lạ.
Mà cũng có thể là chẳng có bất kỳ lý do gì.
Trưởng thành không đáng trách.
Lãng quên mới là vấn đề.
Dù có tận lực chạy, chúng ta cũng chẳng thắng nổi thanh xuân.
Tạm biệt cậu.
Cô gái 17 tuổi có nụ cười tỏa nắng.
Mối tình đầu của tớ.
Chúng ta nhất định phải thật hạnh phúc, nha!
Tâm Storm
_______________________________
No comments:
Post a Comment