Quinhon11
Không biết có phải anh H thuộc loại nhẹ vía để rồi thỉnh thoảng có duyên gặp được ma, những bóng hình đã thuộc về thế giới bên kia. Anh gặp không phải một lần mà rất nhiều lần. Nhân vật xưng tôi dưới bài viết là lời kể của anh H. QN11 sẽ lần luợc chấp bút tải lên trang nhà, hy vọng đem đến quí vị một vài phút giây thư giãn./ QN11
Lần gặp ma ở Thomas lake - Minesota
Thomas lake - Minesota |
Minesota vào tháng 10 trời bắt đầu lạnh. Buổi chiều bác mặt trời lười biếng đi ngủ sớm. Những hàng cây phong lá chuyển sang màu vàng nâu, rũ rượi, rì rào.. làm cảnh vật đượm chút u buồn. Chẳng những cảnh buồn mà người cũng buồn lắm. Một nơi chốn khác lạ hoàn toàn từ ngôn ngữ đến sinh hoạt xã hội. Chưa hội nhập được, chưa có công ăn việc làm, tôi thật sự bất an.
Dường như gia đình hiểu được tâm trạng, nên thường an ủi, kiếm cách giúp cho tôi phấn chấn. Sau những giờ lên lớp học tiếng anh, đi nộp đơn xin việc làm đây đó, thì cô em gái hay rủ tôi ra cái hồ gần nhà câu cá giết thời gian. Tôi vốn thích câu cá, bây giờ đang rãnh và buồn nên nó trở thành nỗi đam mê. Một thời gian ngắn sau thì có việc làm, vậy nhưng cứ sau 4 giờ tan sở là tôi đi thẳng ra hồ, ngồi thả câu cho tới khi trời hơi sẩm mới về nhà tắm rửa, ăn cơm.
Một hôm, đang ngồi câu tự dưng tôi có cảm giác lạ lắm, cứ như có ai đang theo dõi mình. Đảo mắt nhìn quanh, lúc này trời ngã về chiều, chung quanh vắng ngắt không một bóng người. Mấy con vạc trắng thường ngày đập cánh tìm mồi trên mặt hồ, hôm nay cũng bay đi đâu mất cả. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng cành cây khô khẽ khàng rơi rụng, tiếng cá đớp mồi và mình tôi suy tư ngồi thả câu.
Chợt có tiếng sột soạt ở gần đó, vô thức tôi quay phắc nhìn về phía phát ra tiếng động. Có một cái đầu trọc lóc, ló thụt sau một thân cây gần đó đang nhìn về phía tôi, rất nhanh rồi biến mất. Tôi lấy làm lạ, tự nhủ chắc có ai đó ngồi ở phía thân cây bên kia nên mình không nhìn thấy. Thế rồi tôi cũng không nghĩ ngợi gì, tiếp tục chú ý tới cái cần đang khẽ rung động trong tay mình, hình như có con cá cắn câu?.
Vừa lúc, chợt cái cần bị kéo ngoặc xuống nước, nhìn sức kéo chắc con cá này to lắm. Tạm quên mọi thứ, tôi chụp lấy chiếc cần, ra sức nhấp, giựt, kéo, thả, chỉ sợ mất con cá này. Nhưng con cá mạnh lắm, nó kéo, nó quẩy làm khó tôi không ít. Trong lúc người và cá đang chiến đấu, bỗng dưng có một sức kéo cực mạnh, mất đà, tôi trôi tuột luôn xuống nước. Làn nước lạnh buốt làm tôi bừng tỉnh. Lúc này người ngâm xuống nước tới thắt lưng, muốn quay lại vô bờ nhưng làm như có cái gì vướng víu đôi chân, nửa thân dưới cứng ngắt. Tôi cố gắng xoay trở nhưng không cách nào dịch chuyển được. Tôi dần mất bình tĩnh..
Về đến nhà, khi hoàn hồn lại, lấy cái thùng cooler ra coi, mấy con cá crappies nhỏ bằng bàn tay câu được ban chiều vẫn tươi rói. Nhân tiện nhìn lại cái cần câu, thấy miếng mồi trùn vẫn còn y nguyên, tôi thừ người kinh ngạc. Thế có nghĩa là không có con cá nào cắn câu lúc đó cả.. Vậy thì cái gì đã kéo cần, lôi tuột mình xuống hồ lúc nãy??
Ít lâu sau, tuy e dè nhưng buồn quá tôi vẫn tiếp tục câu cá ở cái hồ gần nhà này nhiều lần nữa. Vì thế có gặp thêm không ít câu chuyện không thể lý giải. Hôm nào tôi sẽ kể tiếp nhen.
Quinhon11.
_______________________________
No comments:
Post a Comment