Monday, April 20, 2020

Social Distancing - Còn đó nỗi buồn

Phạm Lê Huy (chuyện vụn)


Cách nay nửa tháng - ngày trước, con gái phone về :
- Thưa Má, 3 giờ chiều nay con về. Má lo sẵn cho con mấy món này, rồi để ở chân cầu thang, con sẽ về pick up.
Nghe thế, vợ chồng tôi vui lắm :
- Ờ, con về cho vui. Ở nhà buồn lắm !
- Nhưng... mình không cần gặp mặt nhau. Có lệnh Social Distancing đó Ba Má à !
Chúng tôi chợt cảm thấy mình bị hụt hẫng, lòng chùng xuống.
Ngày sau, con trai phone về, cũng dặn thế. Biết chúng tôi không vui, cậu con trai an ủi :
- Ba Má đừng buồn... Coronavirus mà... Tụi con sẽ phone về thăm Ba Má hằng tuần !

Đến giờ hẹn, chúng tôi đứng đó, bùi ngùi nhìn con mình trong khoảng cách năm / ba mét, vẫy tay chào, không hẳn cái cầm tay, không hẳn cái bá vai thân thương thường lệ... ngậm ngùi nhìn nhau với nụ cười gượng gạo trong niềm vui không trọn vẹn. Chúng tôi đã... “tuy gần mà xa”.

Và, biết đâu sau này, khi cơn đại dịch qua đi, cái bắt tay xã giao khi giao tiếp sẽ… vắng bóng.

Cuối tuần rồi, vợ chồng con cái tôi từ 3 nơi đã có buổi “gặp mặt” chuyện trò qua facetime, cũng vui, đỡ buồn. Đêm rồi, “bà xã” tôi nói phone thật lâu với chị bạn ở thành phố khác. Nội dung chính vẫn là than thở về cái chuyện “giãn cách”. Thời nay thế giới quá tối tân, hiện đại - “tuy xa mà gần”.

Cơn đại dịch Covid-19 đã bùng phát và mấy tháng qua, trên toàn cầu, nó đang lan nhanh cùng “leo thang” đến mức chóng mặt về số case lây nhiễm và tử vong.

Social Distancing ! – Là “cái gì” mà quái ác vậy ? Mọi người đã bị “trói chân” cả vài tháng nay rồi. Buồn thật... !

Nhớ, cô bạn tôi “còm” trên facebook : “Ai có vườn ra vườn”. Tôi “ứng khẩu” ngay : “Ai không có vườn thì... mở tủ lạnh”. Cũng có phần... đúng vậy !

Việc nhà... việc nhà... lại việc nhà... ! Hết xê cái này lại dịch cái kia, lau chùi, clean-up... Khi hai vợ chồng cùng vào bếp là có dịp... “bất đồng” (chứ không bất hòa) với nhau.

Lâu ngày tự giam mình ở nhà để tuân theo “Safer at Home Order” nên cuồng chân, chúng tôi lại thử tản bộ một vòng xóm xem sao. Công viên hôm nay thật vắng vẻ với những dải band màu vàng “police line do not cross” giăng quanh. Khu vui chơi trẻ em cũng thế. Ghé vô chợ, trên nền chợ đã được dán tape vàng cách nhau 6 feet. Ngày khác, đến CVS Pharmacy đến Target cũng thấy thế. Vậy là nghiêm trọng lắm rồi.


Đọc bản báo cáo của cảnh sát trong 12 giờ qua mà mắc cười : “- Trộm cắp : 0 - Tội phạm hình sự : 0 - Tai nạn : 0 – Vợ chồng đánh nhau : 84635”.

Đọc tin, “Một cô gái đau lòng vì không được nhìn mặt mẹ mình do bị nhiễm Covid-19 đang nằm trong phòng cách ly... Sau, nhờ điện thoại của một nữ y tá, cô được nói chuyện với mẹ trước khi bà trút hơi thở cuối cùng”.

Lại đọc tin về lời cầu khẩn thiết tha một người lính Mỹ, “Xin hãy cầu nguyện cho cô con gái bé bỏng của tôi, cô ấy đã thử nghiệm dương tính với Virus Corona. Cô ấy là con gái duy nhất của tôi và tôi không thể mất cô ấy.
Xin Chúa ban phước lành cho tất cả những người chia sẻ bài đăng này và nói lời cầu nguyện cho con gái tôi từ bất kỳ hình thức CHẾT và VIRUS nào”.

Thêm tin, con gái ca sĩ Phi Nhung, tên Wendy Phạm - hiện đang là y tá tại Mỹ - text về nhắn mẹ : “Mẹ đừng đi đâu nha mẹ. Bên Mỹ 27.000 người (nhiễm Covid-19) rồi mẹ ơi, con sợ lắm, vì bên Mỹ vẫn còn lạnh và trời mưa. Mẹ nhớ không được đi đâu nha, để con yên tâm đi làm”. Nghe giống lời text nhắn về của con gái tôi quá. Gia đình tôi có người làm việc trong bệnh viện. Một người bạn thân của tôi cũng có đứa con đang làm việc ở bệnh viện Hoa Kỳ trong cơn đại dịcn này, nên lòng tôi rất bùi ngùi và cảm thông với tâm trạng của hai mẹ con trong bản tin nói trên.

Trong cơn đại dịch hiện nay có rất nhiều chuyện xót xa đau lòng không sao kể hết.

Cầu mong sao cơn đại dịch Covid-19 chóng biến mất cho nhân loại được nhờ, được sống yên – Chỉ vậy thôi !

Phạm Lê Huy
(Los Angeles - Mùa Đại Dịch, tháng Tư 2020)





No comments:

Post a Comment