Tuyết Vân
Mợ Bốn tôi đã qua đời. Bà ra đi êm đềm trong giấc ngủ ở cái tuổi 97.
Mợ Bốn tôi là con gái Bồng Sơn. Nước da trắng , cao ráo, và sang trọng. Mợ đã đi học hết bậc Tiểu Học. So với nữ giới thời đó, đó là một học thức khá cao. Năm Mợ về làm dâu, Mợ mặc chiếc áo dài Le Mur, Má tôi nói hai bên phố Cảnh Hàng ai cũng trầm trồ khen.
Mợ Bốn tôi có bốn người con. Người con út, Mợ có mang khi cậu Bốn phải đi tập kết. Mợ cho người con gái lớn lúc đó 8 tuổi đi theo với cậu cho vui, đi 2 năm rồi về. Cái 2 năm đó trở thành 20 năm đằng đẵng. Mợ ở gần với bên chồng, một mình nuôi ba đứa con.
Trong thời đệ nhị Cộng Hoà, chúng tôi có nhận lá thư cậu viết gửi về, hỏi thăm đứa con cậu chưa biết mặt lúc ra đi là con gái hay con trai. Năm 1975, cậu và người con gái lớn từ Hà Nói về. Cậu vẫn không lấy vợ. Gia đình đoàn tụ cho đến năm 1978 lại một cuộc phân ly.
Đó là khoảng thời gian cao trào của vượt biên và bán chính thức. Gia đình người con gái út ra đi trên chiếc tàu lớn. Đêm đó có 3 chiếc tàu nhổ neo. Hai chiếc tới được bến. Riêng chiếc tàu của chị thì chẳng bao giờ nghe tin tức nữa. Đau thương lại đến với Mợ mà lần này có lẽ còn hơn cả lần của hai mươi mấy năm về trước. Mợ Bốn tôi có đôi mắt buồn. Không biết đó có phải là định mệnh đã an bài trước cho Mợ.
Năm tôi có đứa con đầu lòng, mỗi ngày cô nanny ra về lúc 6 giờ, chồng tôi thì về nhà lúc 6 giờ rưỡi. Tôi một mình coi con khoảng nửa tiếng đồng hồ mà cảm thấy khổ sở vô cùng. Khi ngồi ôm con tôi hay thường nghĩ đến mợ Bốn tôi, nghĩ đến cái khổ của Mợ một mình với ba đưa con nhỏ không có Cậu trong gia đình. Lòng tôi đầy thương cảm đến Mợ nói riêng và những người đàn bà khác trong hoàn cảnh chiến tranh nói chung.
Hình như trong lịch sử không có cuộc chiến tranh nào đã chia rẽ gia đình dài như cuộc chiến ý thức hệ của thế kỷ trước. Buồn làm sao.
Mợ Bốn tôi đã ra đi rồi. Chúng tôi không cho Má tôi hay. Năm ngoái khi Má tôi hãy còn khỏe chúng tôi có chở Má đi thăm Mợ. Trong cái trí mờ mịt của căn bệnh đôi mắt Mợ sáng lên khi thấy Má tôi vào. Mợ vẫn nhận ra Má tôi. Chị dâu em chồng gắn bó từ thời ở quê, xa quê, rồi xa nước. Không biết có phải vì linh cảm, Má tôi trong lòng cứ thấy buồn. Chị Bốn của Má tôi nay đã không còn nữa. Một đời tận tụy lo cho con. Mợ ra đi trong vòng tay thương yêu của con Mợ.
Tôi mở Youtube nghe Khánh Ly hát Trịnh Công Sơn. Thường thì tôi không dám nghe cô hát những bản nhạc của Trịnh Công Sơn khi ở nhà có một mình. Tối hôm nay tôi muốn nghe từng lời hát da diết, muốn để cái buồn thấm lịm vào người bởi trong cuộc đời này đã có một Mợ Bốn trong đại gia đình của dòng họ bên Ngoại tôi.
Tuyết Vân
______________________________
No comments:
Post a Comment