Bảo Huân
Tháng 11 trời Connecticut bắt đầu lạnh, cái lạnh làm se cả lòng người xa xứ. Tôi bước đi chậm rãi, ngắm vội vài lá vàng rơi rụng. Trời trong xanh thì thầm gọi chào buổi sáng. Lần đầu tiên, tui được nhìn thấy mùa Thu xứ Mỹ. Đã quá thu rồi! Ừ, vậy mà, thu vẫn đi êm đềm nhẹ nhàng vào lòng người thật khó tả!
Tui nghe tiếng má tui gọi ơi ới “Khanh ơi !”. Tui giật thót mình, hồn thu đang dạt dào tự
nhiên... bay mất. Tui lật đật quay đầu trở lại, thấy má tui đang đứng lớ ngớ
bên ngoài cửa apartment (chà! có chuyện gì đây ?) Má tui trả lời gọn lỏn : “Cửa
đóng rồi, cứng ngắc không mở được. Đang luộc 2 trứng gà, không vặn lửa lớn,
nhưng để lâu cháy nhà”. Trời đất, tui nghe tới đây, hồn vía như lên tới tận
mây xanh, mới qua Mỹ có ba ngày đâu biết tiếng Anh tiếng em gì ? Réo gọi ai
đây, điện thoại cũng không có, tui phải làm sao bây giờ ? Trời lạnh mà mồ hôi
rịn ra ướt cả lưng áo.
Tự nhiên như có phép lạ, một ông già Mỹ trắng lù lù
thò cái đầu từ cửa sổ bên cạnh nhà ra (chắc là nghe tiếng động). Má tui đứng mà
nhảy tưng tưng, ông bước ra ngoài, rồi hỏi một tràng tiếng Mỹ, tui không hiểu
gì hết (biết trả lời lại chết liền!). Tui nhìn qua nhìn lại, má tui nhanh như
hỏa tiễn thời chiến tranh VN, xáp tới ổng, giơ hai tay lên làm dấu như 2 quả
trứng, ổng lắc đầu. Má tui tiến thêm bước nữa, đưa hai tay lên (cong ngón cái
và ngón trỏ lại với nhau) tạo thành hình tròn rồi chỉ vào bộ ngực của má tui
(hình như trên đời này, khi không còn cách nào nói cho đối phương hiểu, chỉ còn
cách là làm tín hiệu có sẵn ngay trước mắt). Giống như 2 quả trứng, ổng cũng
lắc đầu nguầy nguậy.
Quýnh quáng quá, như là phản xạ tự nhiên, má tui
tiến sát vào ổng, và chỉ gần phía dưới bụng (chỗ hiểm) ý nói là giống 2 quả
trứng (chà ! cái này mới là ghê chứ) rồi đưa tay về phía cửa đang đóng kín. Ông
già sợ tái xanh cả mặt mày, ổng lui ra, ổng né. Ổng càng né, má tui càng xáp
vô, đến khi nào chỉ đúng “mục tiêu” thì thôi. Mắt ông mở tròn xoe, ổng nhìn má
tui như thể nhìn người hành tinh xuống, còn má tui nhìn ổng như thể là ông
không có thật trên đời ! Rồi ông cuống cuồng chạy vào nhà lấy phone. Tui hiểu
ngay ý má tui, tui cười chịu không nổi, tui cười tới đâu, tui sởn gai ốc tới
đó. Tui thấy ông nói xí xô xí xào gì đó trong phone. Không đầy năm phút sau,
một đoàn hùng hậu 6 chiếc, xe chữa lửa, cảnh sát một toán người tiến đến. Xe hú
còi inh ỏi náo động xé toạc bầu không khí đầy Thu vàng đang êm ả của xóm tui.
Tui tá hỏa tam tinh, má tui thì xụi lơ, teo héo ! Tui nghĩ bụng phen này chết
chắc, má tui chắc là bị bắt quá vì cái tội xáp vô ông già Mỹ kia.
Ngay lập tức police bước tới hỏi một tràng tiếng Mỹ
(tui và má tui là dân quê thứ thiệt, lấy đâu ra tiếng Mỹ mà nói). Mà cũng phải, thử nghĩ lại coi, lúc đó sợ cháy nhà, sợ bị bắt muốn
chết giấc, hồn vía mất tiêu lấy đâu ra từ ngữ mà nói lại. Một chữ thank you
cũng quên tuốt luốt. Tui trả lời bằng động từ tu quơ, quơ qua, quơ lại, Má tui
một lần nữa soạn lại “bổn cũ”. Lần này ngay ông police mà tiến tới, đưa hai tay
lên ra dấu như 2 quả trứng chỉ vào “chỗ hiểm”, ông police lùi lại, rồi má tui
đến đập cánh cửa. Ngó chừng như ổng hiểu ý, họ nạy cửa bung ra. Má tui te te
chạy vào: 2 quả trứng gà sắp sửa nổ tung, vì nồi nước đã cạn queo. Mùi khen
khét bốc lên như chờ đợi mời mọc mọi người..
Lúc này ông hàng xóm nhìn má tui từ đầu cho tới chân, ông bỗng cười sặc sụa, cười ngặt nghẽo, cười muốn tắt hơi. Rồi mọi người cùng cười vang. Tui mừng rơn trong bụng. Thoát trở nên thân thiết hơn, gia đình chúng tôi biết tên ông là David. Mà lạ thiệt, má tui không chịu kêu tên đó mà cứ gọi là ông “ÉT” (egg) cho dễ nhớ mà! Cứ mỗi tuần đều đặn, ông ghé nhà tui, tặng cho gia đình tui một vỉ trứng gà. Có hôm vui thiệt, má tui tản bộ ra đầu ngõ (thèm thịt gà nguyên con nấu cháo), vừa đến cửa tiệm quên mất từ con gà. Má tui đưa hai tay lên làm giống như 2 cánh gà đập phành phạch vào đùi, miệng thì kêu ò ó o o như tiếng gà gáy. Ông Mỹ bán hàng mắt như muốn nổ đom đóm, đứng như trời trồng. Bỗng đâu ông già hàng xóm xuất hiện, tới làm thông dịch, nghe thấy “hiểu liền!” biểu đem ra một con gà cho má tui. Vậy đó, ông còn làm tài xế cho cả gia đình tui, chở đi shopping, đi chợ VN, đi học ESL, có khi ông ngồi đợi cả buổi.
Tui kể đến chuyện ngứa. Đầu mùa Đông tới, da tự nhiên ngứa, ngứa gì mà ngứa gãi muốn điên lên, tụi tui đi ra tiệm thuốc đem theo ông ET hàng xóm (thông dịch viên bất đắc dĩ). Tui chỉ cần ra dấu, cởi áo lạnh ra, xắn tay áo lên, gãi “rột” một cái, là ông biết ý ngay, mua liền cho 1 chai thuốc ngứa.
Lúc này ông hàng xóm nhìn má tui từ đầu cho tới chân, ông bỗng cười sặc sụa, cười ngặt nghẽo, cười muốn tắt hơi. Rồi mọi người cùng cười vang. Tui mừng rơn trong bụng. Thoát trở nên thân thiết hơn, gia đình chúng tôi biết tên ông là David. Mà lạ thiệt, má tui không chịu kêu tên đó mà cứ gọi là ông “ÉT” (egg) cho dễ nhớ mà! Cứ mỗi tuần đều đặn, ông ghé nhà tui, tặng cho gia đình tui một vỉ trứng gà. Có hôm vui thiệt, má tui tản bộ ra đầu ngõ (thèm thịt gà nguyên con nấu cháo), vừa đến cửa tiệm quên mất từ con gà. Má tui đưa hai tay lên làm giống như 2 cánh gà đập phành phạch vào đùi, miệng thì kêu ò ó o o như tiếng gà gáy. Ông Mỹ bán hàng mắt như muốn nổ đom đóm, đứng như trời trồng. Bỗng đâu ông già hàng xóm xuất hiện, tới làm thông dịch, nghe thấy “hiểu liền!” biểu đem ra một con gà cho má tui. Vậy đó, ông còn làm tài xế cho cả gia đình tui, chở đi shopping, đi chợ VN, đi học ESL, có khi ông ngồi đợi cả buổi.
Tui kể đến chuyện ngứa. Đầu mùa Đông tới, da tự nhiên ngứa, ngứa gì mà ngứa gãi muốn điên lên, tụi tui đi ra tiệm thuốc đem theo ông ET hàng xóm (thông dịch viên bất đắc dĩ). Tui chỉ cần ra dấu, cởi áo lạnh ra, xắn tay áo lên, gãi “rột” một cái, là ông biết ý ngay, mua liền cho 1 chai thuốc ngứa.
Vậy đó, rồi ông vui lây cùng chúng tôi theo năm
tháng, cho đến ngày mà má tui biết được bập bẹ vài chữ. Hôm đó, ông đem trứng
gà cho nhà tui, má tui không nhận vì trong tủ đầy nhóc trứng rồi, Lần này thì
má tui nhẹ nhàng say : “No, thank you, have a nice day” gọn ơ, ngọt xớt! Mặt ông cười, nụ cười chất ngất
một niềm vui, vui như đón bình minh. Ừ, phải rồi, ông đang đón một bình minh
của sự đổi đời của cả một gia đình trước mặt ông mà ông không hề hay biết. Bình
minh của những con người mới đang bước đi chập chững để tạo dựng cuộc sống ngay
trên đất nước ông... Và ông cùng đồng hành với chúng tôi trong những năm tháng
đầu tiên mà không mệt mỏi. Mà mệt mỏi làm sao được chứ, khi mà trái tim ông
đang vui sướng san sẻ tình thương cho người đang đón nhận.
Đã bao nhiêu năm
rồi, bây giờ hỏi lại má tui, má tui nói nhớ ông “ET” quá chừng luôn. Rồi má tui
cười xoà, nụ cười có nhiều kỷ niệm. Sáng nay, hai quả trứng gà “ốp-la” được đứa
con gái tui bày ra bàn chờ điểm tâm, tui nhìn mà cười tíu tít, nó hỏi “làm gì mà
mom cười vui vẻ quá vậy!” Trời đất, nó đâu có biết. Có một ngày nọ, lâu lắm
rồi… hai quả trứng gà như câu chuyện hài đã đi vào lòng người thật đậm đà khó
quên. Có diễm phúc nào bằng khi mà tui đang có thêm một quê hương, một quê
hương mới, một quê hương không sinh ra tui nhưng ràng rịt bước chân tui đến
cuối cuộc đời.
Mùa Thu đến, mùa thu mênh mang ngọt ngào chuyên chở những dòng ký ức xa xôi để lại trong lòng người thêm nhiều nỗi niềm nhung nhớ.
Mùa Thu đến, mùa thu mênh mang ngọt ngào chuyên chở những dòng ký ức xa xôi để lại trong lòng người thêm nhiều nỗi niềm nhung nhớ.
Tui
tạ ơn Trời, tui cám ơn đời, tui cám ơn
người, tui cám ơn vùng đất đã ưu ái cưu mang tui trong những ngày khốn khó...
Hình như mắt tui cay sè...
Bảo Huân
No comments:
Post a Comment