KHP (sưu tầm)
Anh ta từ một
kỹ sư xây dựng mới chân ướt chân ráo bước ra khỏi cánh cổng trường đại học và
sau đó xây dựng đội ngũ kỹ thuật của riêng mình. Bây giờ, đã trở thành
ông chủ một công ty xây dựng có tiếng tăm trong thành phố. Bên cạnh anh có quá
nhiều cám dỗ.
Trong khi đó,
vợ anh ngày càng xấu đi, thân hình trở nên xồ xề, da dẻ cũng không hồng hào,
mịn màng như trước. So với vô vàn kiều nữ bên cạnh anh, vợ anh thật quê mùa, ảm
đạm. Sự hiện diện của vợ nhắc nhở quá khứ tầm thường, thấp kém của anh. Anh nghĩ cuộc hôn nhân
này nên chấm dứt ở đây.
Anh gửi vào
tài khoản của vợ 500 triệu, mua cho cô một ngôi nhà ở trung tâm thành phố nhộn
nhịp. Anh không phải người đàn ông vô lương tâm. Vì vậy, nếu như không sắp xếp
cuộc sống ổn thỏa cho vợ anh sau này, anh sẽ cảm thấy vô cùng tội lỗi… Cuối cùng, anh chủ động
đề nghị ly hôn.
Vợ anh ngồi
đối diện, trầm tư nghe anh giải thích lý do ly hôn. Đôi mắt ấy rất đỗi dịu
dàng. Nhưng 20 năm làm vợ chồng, anh quá hiểu rõ về cô, đằng sau đôi mắt hiền dịu ấy, anh
biết rằng trái tim cô đang rỉ máu. Anh chợt nhận ra mình thật tàn nhẫn.
Ngày vợ anh
đồng ý rời khỏi nhà. Vì công ty cần phải giải quyết một vài vấn đề, anh bảo cô đợi ở nhà, trưa về
anh sẽ giúp cô chuyển nhà, chuyển đến căn hộ chung cư anh mua cho. Đồng nghĩa
với việc cuộc hôn nhân kéo dài 20 năm sẽ kết thúc tại đây.
Buổi sáng
ngồi trong phòng làm việc, anh bồn chồn, thấp thỏm. Đến trưa, anh vội vã về
nhà. Căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, vợ anh đã đi mất rồi. Trên bàn đặt
chiếc chìa khóa nhà anh mua cho cô, sổ tiết kiệm 500 triệu đồng và một bức thư
cô viết cho anh.
Đây là bức
thư đầu tiên mà cô viết cho anh :
“Em đi đây, em về nhà mẹ. Chăn em giặt phơi khô rồi đấy, cất ở
ngăn cuối cùng bên trái tủ quần áo. Trời lạnh anh nhớ lấy ra đắp. Giày da tất
cả em đều đánh xi rồi nhé, nếu anh không tự mình đánh được thì mang đến tiệm
ông Tư đầu ngõ ấy. Sơ mi treo ở phía trên, vớ, thắt lưng ở trong ngăn kéo phía
dưới tủ. Mua gạo nhớ mua gạo tám thơm của Thái Lan, anh nhớ vào siêu thị mua
nhé, mua bên ngoài anh không thạo người ta bán hàng giả cho đấy. Dì Hai mỗi
tuần đều đến dọn dẹp nhà cửa một lần, cuối tháng anh nhớ gửi tiền cho dì ấy.
Còn nữa, đồ cũ cứ cho ông Tư đầu ngõ nhé, ông ấy gửi về quê cho bọn trẻ con,
chắc chúng nó sẽ vui lắm.
Dạ dày anh không tốt, em đi rồi anh nhớ uống thuốc đều đặn.
Thuốc em nhờ người ta mùa từ Quảng Bình, có lẽ cũng đủ dùng nửa năm. Anh ra
ngoài thường quên mang theo chìa khóa nhà, em gửi một chùm ở chỗ bảo vệ, lần
sau nếu quên thì đến đấy lấy nhé. Buổi sáng đi ra ngoài anh nhớ đóng cửa sổ,
mưa tạt vào sẽ làm ướt nhà đấy. Canh cá lóc – món mà anh thích em để ở trong tủ
lạnh. Anh về nhớ hâm lại rồi hãy ăn nhé.
Gửi anh, người em yêu nhất”.
Những dòng
chữ xiêu vẹo nhưng tại sao nó cứ như những viên đạn bắn vào trái tim anh, mỗi viên
đều mang theo tấm chân tình xuyên thẳng vào ngực – đau nhói. Anh từ từ đi vào nhà
bếp. Mỗi đồ vật ở đây đều lưu giữ dấu tay, hơi thở của cô.
Anh chợt nhớ
về 20 năm trước, anh làm ở công trường xây dựng dầm mưa dãi nắng. Những ngày
tháng bần hàn của cuộc đời đều có cô bên cạnh. Nhớ lại bát canh cá lóc nóng hổi
đã sưởi ấm trái tim anh trong những ngày mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, nhớ lại
giây phút anh đã từng hứa với lòng mình nhất định sẽ mang lại hạnh phúc suốt
đời cho cô. Anh quay người, nhanh chóng khởi động xe. Nửa tiếng sau, cuối cùng
anh cũng tìm thấy cô đang đợi tàu trở về quê.
Anh giận dữ
nói : “Em muốn đi đâu? Anh làm
việc mệt mỏi cả ngày, về đến nhà, đến cơm nóng cũng không có mà ăn. Em làm vợ
như vậy à? Về nhà với anh ngay”.
Anh trông rất
hung dữ và thô lỗ. Đôi mắt cô ướt nhòe, cô đứng lên, ngoan ngoãn theo sau anh đi về
nhà. Giọt nước mắt xen lẫn niềm vui... Cô không biết rằng, lúc
này đi trước cô, anh đang dằn lòng cố kìm nén những giọt nước mắt …
Suốt quãng
đường từ nhà đến đây, anh thực sự rất sợ, sợ không tìm thấy cô, sợ từ đây sẽ
mất cô mãi mãi. Anh tự trách mình sao lại ngu ngốc đến vậy, hóa ra đánh mất cô
ấy cũng giống như anh đánh gãy xương sườn của mình… Hai mươi năm đồng cam
cộng khổ, hai người đã buộc chặt cuộc đời mình vào nhau, mãi mãi không thể tách
rời.
Tại thời điểm
sai lầm, địa điểm sai lầm, chỉ cần gặp được đúng người, tất thảy mọi thứ đều sẽ
đúng.
Giàu có thực
sự không phải số tiền trong thẻ ngân hàng, mà là nụ cười hạnh phúc trên khuôn
mặt bạn.
Tiền nhiều
hay ít không quan trọng, quan trọng là tìm được một người toàn tâm toàn ý yêu
thương bạn.
Trên thế giới
này, hạnh phúc nhất là 3 từ “ta yêu nhau”.
Hiểu được bản
thân mình muốn gì, thế giới mới có thể hiểu được bạn.
KHP (phodason.vn)
No comments:
Post a Comment