Tuệ Tâm
Cuộc đời luôn tồn tại những phép nhiệm màu, chỉ cần chúng ta
có tình yêu thương thì tất cả khoảng cách về địa lý, thời gian, hay thậm chí
giữa sự sống và cái chết, số phận cũng sẽ an bài cho ta gặp lại nhau.
Trong Thế Chiến Thứ Hai, có một người đàn ông họ Wall tên là
Martin. Martin Wall là một tù nhân chiến tranh, bị giam tại trại tù binh ở
Siberia, từ đó phải rời xa quê hương Ucraina, bỏ lại người vợ là Anna và cậu
con trai Jacob.
Vài năm sau đó, anh ta và gia đình mỗi người một phương, bặt vô âm tín, thậm chí sau khi anh ta bị bắt một thời gian, đến cả việc người vợ Anna sinh thêm một đứa con gái tên là Sonia mà anh ta cũng không hề hay biết.
Vài năm sau đó, anh ta và gia đình mỗi người một phương, bặt vô âm tín, thậm chí sau khi anh ta bị bắt một thời gian, đến cả việc người vợ Anna sinh thêm một đứa con gái tên là Sonia mà anh ta cũng không hề hay biết.
Thêm một vài năm nữa, Martin được trả tự do, lúc này anh ta
kiệt quệ cả về sức khỏe lẫn tinh thần, nhìn bề ngoài như một ông già lọm khọm.
Không chỉ có vậy, trên tay và chân của anh còn lưu lại nhiều vết sẹo, điều
khiến anh đau lòng hơn nữa, là anh không còn khả năng sinh con.
Sau khi được ra tù, chuyện đầu tiên mà Martin làm là tìm
kiếm cô vợ Anna, và cậu con trai Jacob. Cuối cùng, anh cũng nghe ngóng được tin
tức của họ từ hội Chữ Thập Đỏ, người ta nói rằng vợ con của anh đã chết trên
đường đi tới Siberia. Martin đau khổ tột độ. Đương nhiên, anh vẫn không hề biết
rằng mình còn có một cô con gái trên thế gian này.
Thật ra thì, không lâu sau khi Martin bị bắt, Anna đã may
mắn đưa được con trai Jacob chạy trốn đến nước Đức. Cô gặp được một đôi vợ
chồng nông dân tốt bụng tại đó, đôi vợ chồng này đã giữ mẹ con họ ở lại. Vì
vậy, Anna sống yên ổn tại đó, đồng thời cô cũng giúp họ làm việc đồng áng và
dọn dẹp nhà cửa.
Cũng vào thời gian này, cô sinh đứa con gái Sonia. Anna tin
rằng, chỉ cần Martin còn sống, họ nhất định sẽ trùng phùng, nhất định có thể
tạo lập một cuộc sống mới. Nhưng, đời không là mơ. Vài năm sau đó, cuộc chiến
tranh tàn khốc đã đưa nước Đức đến bờ vực của sự thất bại. Anna và hai đứa con
vô cùng vui mừng, họ cho rằng sẽ có cơ hội để đoàn tụ với Martin.
Tuy nhiên, điều họ không ngờ là, Hồng Quân
Liên Xô đã tập trung những người dân di cư như họ lại, đưa họ lên một con tàu
đông đúc như tàu chở súc vật, nói rằng đưa họ về nhà, nhưng thực chất là đưa họ
đến trại tập trung đầy chết chóc ở Siberia.
Hi vọng của Anna vụt tắt, cô cảm thấy tuyệt vọng, rồi sinh bệnh nặng. Cô cảm thấy mình sống không được bao lâu nữa, chỉ ngày qua ngày cầu nguyện: “Cầu xin ông trời, hãy phù hộ cho hai đứa trẻ bất hạnh của con !”.
Hi vọng của Anna vụt tắt, cô cảm thấy tuyệt vọng, rồi sinh bệnh nặng. Cô cảm thấy mình sống không được bao lâu nữa, chỉ ngày qua ngày cầu nguyện: “Cầu xin ông trời, hãy phù hộ cho hai đứa trẻ bất hạnh của con !”.
Một ngày nọ, Anna gọi Jacob đến bên cạnh và nói: “Con
trai của mẹ, mẹ bệnh nặng lắm rồi, có lẽ không sống được bao lâu. Mẹ sẽ ở trên
trời phù hộ các con. Jacob, con phải hứa với mẹ, không bao giờ được bỏ rơi em
gái Sonia”.
Sáng sớm hôm sau, Anna qua đời. Người ta đem thi thể của cô
chất lên xe hàng và chở đến một khu nghĩa địa đầy rẫy những ngôi mộ vô danh.
Còn hai đứa trẻ thì bị đem lên tàu hỏa, đưa đến một cô nhi viện gần đó.
Còn Martin – người đang chìm đắm trong tuyệt vọng, lúc này
đang làm việc như cỗ máy trong một nông trang. Một buổi sáng, Martin gặp Greta
– một cô gái làm cùng nông trang với anh. Greta luôn mỉm cười để ý đến anh.
Martin không ngờ rằng, cô gái luôn lạc quan yêu đời, thông
minh lanh lợi này lại là bạn học hồi xưa của mình. Bôn ba nhiều nơi, trải qua
thời gian thăng trầm, xảy ra vô số sự việc, mà họ lại có thể gặp nhau ở đây,
thật là thần kỳ !
Chẳng bao lâu sau, họ tổ chức hôn lễ. Martin cảm thấy cuộc
sống của mình tìm lại được ánh mặt trời, cuộc sống lại trở nên có ý nghĩa.
Greta cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Nhưng cô luôn mong mỏi bản thân có một
đứa con để yêu thương, chăm sóc.
Đến một ngày, Greta khẩn cầu với chồng: “Martin, có nhiều
đứa trẻ trong cô nhi viện, chúng ta hãy nhận một đứa về nuôi có được không ?”. Martin phản bác: “Greta, sao em lại có ý nghĩ như
vậy, anh không thể chịu thêm bất cứ sự đả kích nào nữa, em có hiểu không ?”. Greta vô cùng buồn bã.
Nhưng cuối cùng tình yêu mãnh liệt của cô dành cho trẻ em đã
thuyết phục được Martin. Vào một buổi sáng, Martin nói với Greta: “Đi
nào, chúng ta đi đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ”. Greta vui mừng
khôn xiết, lập tức lên tàu đi đến cô nhi viện.
Greta bước trên hành lang tối tăm của cô nhi viện, nhìn về
phía lũ trẻ đang xếp thành hàng, chăm chú quan sát, cân nhắc. Nhìn thấy những
khuôn mặt trầm mặc, những ánh mắt cầu xin của lũ trẻ, Greta chỉ muốn mở rộng
vòng tay ôm lấy tất cả chúng vào lòng và đưa về nhà. Nhưng cô biết rằng, điều
đó là không thể.
Đúng vào lúc này, có một đứa trẻ cười thẹn thùng bước về
phía cô. Greta quỳ xuống, xoa đầu đứa trẻ: “Cháu à, cháu có đồng ý đi
theo cô không? Đến một nơi có cả cha lẫn mẹ ?”.
“Đương nhiên cháu đồng ý, nhưng cô đợi chút, cháu đi gọi anh
trai. Chúng cháu phải đi cùng nhau, cháu không thể bỏ lại anh trai mình được”.
Greta cảm thấy vô cùng băn khoăn, bất lực lắc đầu: “Nhưng
cháu à, cô chỉ có thể đưa một mình cháu đi thôi”. “Không, cháu muốn
đi cùng anh trai mình. Trước đây chúng cháu cũng có mẹ, khi mẹ qua đời đã dặn
dò anh trai không được bỏ rơi cháu”.
Lúc này, Greta cảm thấy bản thân không muốn chọn bất kỳ
đứa trẻ nào khác, bởi vì đứa trẻ trước mặt cô vô cùng đáng yêu, đã thu hút toàn
bộ sự chú ý của cô. Tuy nhiên, cô nghĩ rằng mình phải về thương lượng lại với
Martin.
Khi về đến nhà, Greta lại khẩn cầu Martin: “Martin,
có một chuyện em muốn thương lượng với anh. Em phải nhận nuôi hai đứa trẻ, bởi
vì đứa trẻ mà em chọn có một người anh trai, nó không thể rời bỏ anh trai của
mình. Em mong anh đồng ý nhận nuôi đứa trẻ này được không ?”
“Greta, vậy sao em không chọn đứa trẻ khác, mà lại nhất
quyết là bé gái này? Theo anh thấy thì tốt nhất đừng chọn đứa nào cả”.
Lời nói của Martin Wall, khiến Greta vô cùng đau lòng, cô
thậm chí còn không muốn đi cô nhi viện nữa. Nhìn thấy bộ dạng buồn bã của
Greta, trong lòng Wall chợt trào dâng niềm thương cảm. Tình yêu rốt cuộc lại
giành chiến thắng.
Lần này, Martin và Greta cùng đi đến cô nhi viện, Martin
cũng muốn gặp đứa bé gái đó. Đứa bé gái ra ngoài hành lang tiếp đón họ, lần
này, cô bé nắm chặt tay cậu bé đi cùng. Đó là một cậu bé gầy gò, trông
rất yếu ớt, nhưng cặp mắt của cậu bé lại ngập tràn sự dịu dàng và lương
thiện. Lúc này, cô bé mở to đôi mắt sáng lóng lánh, nhẹ nhàng hỏi Greta: “Cô
đến đón chúng cháu phải không ?”
Greta chưa kịp trả lời, thì cậu bé đứng bên cạnh đã mở lời: “Cháu
đã đồng ý với mẹ là sẽ không bao giờ bỏ rơi em gái. Khi mẹ cháu mất, cháu đã
hứa như vậy. Vậy nên, đáng tiếc là em gái cháu không thể đi cùng với hai
người”.
Martin âm thầm quan sát hai đứa trẻ vừa đáng yêu lại đáng
thương này. Một lát sau, anh tuyên bố đầy quả quyết: “Chúng tôi nhận cả
hai đứa trẻ này”. Martin đã bị cậu bé gầy gò ốm yếu trước mắt thu hút đến
nỗi không thể kháng cự nổi nữa rồi.
Vậy là Greta đưa hai anh em đi thu dọn quần áo, Martin đến
văn phòng làm thủ tục nhận nuôi. Sau khi Greta thu dọn đồ đạc, đưa hai đứa trẻ
đến văn phòng, liền thấy Martin bần thần lúng túng đứng ở đó. Gương mặt trắng
bệch, đôi tay run rẩy, dường như không dám ký
vào thủ tục nhận nuôi.
Greta sợ hãi hỏi: “Martin !
Anh làm sao vậy ? Martin ?”
“Greta, em nhìn những cái tên này xem !”. Greta nhận lấy tờ thủ tục nhận nuôi có ghi tên hai đứa
trẻ:“Jacob Wall; Sonia Wall, Mẹ: Anna (Bartel) Wall; Cha: Martin Wall”.
“Em có biết không Greta, hai đứa trẻ này là con ruột của anh !
Một là đứa con trai mà anh tưởng rằng đã chết từ lâu, một là đứa con gái mà anh
chưa từng gặp mặt !”.
Martin xúc động đến nỗi nước mắt nhạt nhoà, anh vừa nói vừa
quỳ xuống, ôm chặt hai đứa trẻ vào trong lòng, thán phục nói: “Kỳ
tích, thật là kỳ tích !
Ôi ! Cảm ơn trời đất đã phù hộ chúng tôi. Ôi ! Greta, nếu
như không phải em đã thỉnh cầu anh nhận nuôi chúng, nếu như không có trái tim
nhân ái của em, có lẽ anh đã không thể gặp được kỳ tích này mất rồi”.
Đúng vậy, dưới sự vẫy gọi của tình yêu, mọi kỳ
tích đều có thể xảy ra !
Tuệ Tâm, theo One Site World
(banmaihong.wordpress.com)
No comments:
Post a Comment