Tuyết Vân
Cuối tháng
Bảy khi nghe tin Rachel Nguyễn cùng người bạn đồng hành đi hiking ở công viên Joshua Tree và bặt tin đã mấy ngày lòng tôi bồn chồn không yên như là nghe tin của người thân trong gia đình. Một là Rachel cũng là người Việt Nam và hai, Joshua Tree là nơi chúng tôi vẫn đi cắm trại và hiking hàng năm khi còn sinh hoạt với nhóm Hướng Đạo. Bản tin chạm vào ngay trái tim
tôi.
Một tuần,
hai tuần, rồi một tháng, hai tháng, tin của em chìm sau những bản tin chính khác. Cho đến chiều hôm nay tôi được biết công viên ranger đã tìm thấy em và người bạn đồng hành. Định mệnh thật oan nghiệt. Em với lứa tuổi đôi mươi vừa chập chững bước vào đời thì nay đã vội ra đi.
Tôi đã hơn một lần khóc cho người chết trẻ. Năm tôi lên tám, em trai kề tôi qua đời sau một con đau ngắn. Sự mất mát này làm tôi xúc động mãnh liệt. Tôi nhớ mình đã khóc rất nhiều đến mấy năm sau. Không hiểu sao trong trí óc trẻ con của tôi cái buồn có thể kéo dài như vậy. Nơi tôi ở lúc bấy giờ không có đèn điện. Tối về, tôi hay nhìn lên bầu trời đen với ngôi sao sáng nhất và tin rằng đó là em tôi. Nhiều lần trong trí óc tưởng tượng ngây thơ tôi nói chuyện với ngôi sao như nói chuyện với người thật.
Năm 1968, Vũ
Chinh, một người viết trẻ mới 16 tuổi cho báo Tuổi Hoa đã mất sau một đêm kinh hoàng của tết Mậu Thân. Nhà giáo Quyên Đi đã làm bài thơ khóc anh có những câu:
Vũ Chinh ơi Tuổi Hoa chưa tròn câu hát
Giấc Ngủ Của Chim sao đã vội triền miên
Mắt xanh hôm nao chưa thoáng ưu phiền
Nay khép
kín và muôn đời sẽ không hé mở
Năm 1978, vợ
chồng người chị bà con tôi và đứa con gái ba tuổi vượt biên. Đêm đó có ba chuyến thì chuyến của chị đã không tới được. Mấy mươi năm sau này tôi lại hay nghĩ đến gia đình chị, tôi thầm khóc khi nghĩ đến gia đình trẻ của chị đã phải kết thúc quá sớm. Năm sau, 1979, người bạn học thời Trung Học vượt biên và cũng đã mất trong lòng biển cả.
Những người
chết trẻ lúc nào cũng làm ta bàng hoàng đến đứt ruột. Đã mấy năm nay có lẽ vì
tuổi đời đã lớn, tôi thấy lòng mình lắng trầm hơn. Có vui cũng không nao nức lắm, có buồn thì cũng trầm lặng thôi. Cuộc đời ngang dọc lên xuống thì tôi cũng đã thuần. Có đôi khi tôi cũng tự hỏi, chẳng lẽ mình có thể bình tĩnh vậy sao. Thì hôm nay cái tin của em làm tôi xúc động vô cùng, nghĩ về em thật nhiều, bởi vì đôi mắt lớn mở to trên tấm hình em ‘nay khép kín và muôn đời sẽ không hề mở'.
Tự nhiên
tôi lại nhớ đến một bài thơ mà tôi đã đọc cách đây mấy mươi năm và tôi cũng không còn nhớ tên của tác giả
Đã từ mấy năm nay
Ta chẳng
còn xúc động
Trái tim như cỏ cây
Gieo trồng
trên bãi sống
Buồn vui như hai tay
Xỏ túi quần thầm lặng
Nước mắt như rượu say
Chuốc cạn đời phiêu lãng
Thế mà chiều hôm
nay
Bỗng nỗi buồn òa vỡ
Bỗng ngậm ngùi chân tay
Khi ta nhìn
bỡ ngỡ
Tôi ngạc nhiên khi nhớ lại bài thơ này. Cái
xúc động mãnh liệt này tôi gửi cho em như một lời đưa tiễn. Nếu có năm nào đó chúng tôi trở lại Joshua Tree, tôi sẽ gọi tên em, Rachel, và nếu có nghe, hãy trả lời bằng một cơn gió nhẹ.
Tôi được bảo những người chết trẻ trở thành thiên thần. Và thiên đường là nơi của họ.
Tuyết Vân
___________________________________
No comments:
Post a Comment