Ngọc Lan
(ảnh: Internet) |
“Là nhà báo, chắc cô đã từng nghe
nhiều chuyện về những người vượt biên, phải không?” - ông
bắt đầu bằng một câu hỏi đã mang sẵn câu trả lời là “Dạ, có nghe”.
Trời
Bolsa vào Thu se sắc lạnh. Câu chuyện bên lề của một cuộc phỏng vấn về những
điều không liên quan hình như có điều gì mênh mang, bồng bềnh, khó tả.
“Tôi còn nhớ chiều hôm đó, Kh.,
thằng bạn thân nhất với tôi ở những năm cấp 3, đạp xe qua nhà rủ tôi đi cà phê.
Điều này với tôi là bất thường, bởi trước giờ tôi với nó chỉ có ra quán uống đá
me, đá chanh thôi” - ông nhớ lại.
“Vậy mà hôm đó tự dưng nó kêu ly cà
phê đen. Bắt chước Kh. tôi cũng gọi cà phê đen. Tôi và Kh. đều là những đứa ít
nói. Mà là bạn thân nên không cần nói tôi cũng đoán biết Kh. đang có điều gì
bất an. Chủ quán mang ra hai ly cà phê pha sẵn, mà có người gọi là “cà phê kho”, tức là cà phê pha từ đời nào rồi,
họ rót vô trong bình thủy để giữ nóng, khi có ai kêu thì họ rót ra”.
Cà phê khi đó không có thơm ngào
ngạt như cà phê này đâu, nó có cái gì trong đó tôi cũng không biết nữa. Chỉ
biết là sau khi bỏ đường vào, lấy muỗng khuấy lên, hớp một ngụm, mặt Kh. nhăn
lại, chắc vì đắng, rồi nói thật nhỏ “Tối nay tao đi”.
Người
đàn ông ngừng lại. Dường như bao ký ức của ngày tháng cũ quay về…
“Một cái gì như luồng điện chạy qua
người tôi. Mặc dù đã nghe đây đó người ta nói chuyện vượt biên, nhưng lần đầu
tiên đối diện với việc thằng bạn thân nhất của mình ra đi, tự dưng thấy lạ lắm.
Một cái gì như thảng thốt, như mất mát, như buồn tủi cứ dâng lên. Tôi và Kh.
lại tiếp tục im lặng. Lát sau, Kh. nói “Tao nghĩ mày
cũng nên tìm đường đi đi, nghe nói ở lại không hay đâu. Nhà tao đi hết rồi,
chuyến này chỉ còn tao và má tao thôi. Nhưng chờ tao đến nơi, báo tin về, rồi
mày hãy đi”.
Ông
kể, ông và người bạn tên Kh. ngồi nói với nhau thêm dăm ba điều, như dặn dò,
như hứa hẹn. Thỉnh thoảng lại hớp ngụm cà phê đắng.
“Uống hoài mà ly cà phê không sao
hết được, không biết vì trong lòng đứa nào cũng đang dao động nhiều điều, hay
tại vì cà phê khó uống, mà đến lúc phải ra về, Kh. Nói “Hy vọng ngày gặp lại tao với mày sẽ đi cà phê, và sẽ uống
hết phần dang dở hôm nay”.
“Tôi nghe nó nói, mà muốn khóc. Rồi
nó đi” - giọng ông trở nên xa vắng.
Ông kể, bạn ông đi rồi, khi chưa kịp hỏi thăm xem có ai biết
rằng Kh. đã đến nơi chưa, thì cũng đến lượt ông theo anh trai của mình vượt
biển.
Sau nhiều ngày lênh đênh trên đại dương vì tàu hư, vì hết
lương thực, hết nước uống, cuối cùng, tàu ông cũng chạm đất tự do, dù rằng “cũng có vài người chết trên tàu vì đói
khát, vì kiệt sức”.
Ông kể, khi đã định thần trên đảo, việc đầu tiên ông làm là
lang thang hỏi thăm tin tức của Kh.
“Không ai biết
hết. Tôi nghĩ Kh. đang ở một đảo nào đó, khác tôi”.
Ông đưa ly cà phê lên, hớp thêm một ngụm. Lặng lẽ.
“18 tháng sau,
tôi được bảo lãnh sang Mỹ. Vẫn không có tin tức gì của Kh.
Cho đến một
ngày, cũng phải 2-3 năm sau, cũng buổi chiều, trong sân trường college, tôi
nhìn thấy một đứa bạn cùng trường, cùng xóm. Tôi kêu tên nó, hai đứa ôm nhau
mừng chảy nước mắt. Hỏi chuyện này chuyện kia, và nó cho tôi biết chiếc tàu của
Kh. đến giờ vẫn chưa có tin tức. Ra là cô của nó đi cùng chuyến đó với Kh.
Tôi nghe mà như
chết lặng. Thằng bạn kia cũng sụt sùi. Rồi hai đứa kéo nhau vào trong
cafeteria, mua 2 ly cà phê đen, đó cũng là lần đầu tiên tôi mua cà phê sau buổi
chiều uống cà phê với Kh.”.
Ông kể, ông không uống hết ly cà phê đó, mà nói với người
bạn rằng “Chờ khi nào gặp lại Kh. tao sẽ uống hết phần dang dở hôm nay”.
Lời hứa đó, với người bạn, ở tuổi 17, thiêng liêng lắm.
Đường Bolsa chiều vào Thu nhợt nắng. Dù nghĩ rằng sẽ là cổ
tích, nếu bất chợt một người tên Kh. xuất hiện, để cùng người bạn mình uống hết
phần cà phê dang dở; nhưng, tôi thầm nghĩ, giá như, cuộc
đời có lúc hãy là cổ tích…
Ngọc Lan
(nguoi-viet.com
– Nov. 7, 2017)
No comments:
Post a Comment