Tuyết Vân
Cũng như bao gia đình ty nạn mới tới đây cuộc sống lạ nơi xứ người rồi cũng đâu vào đấy. Vợ chồng Hương bắt đầu một gia đình riêng. Cứ hai năm lại sinh một cháu. Cái bận rộn với chồng con, bên cha mẹ, chị em chồng, giỗ chạp, tết nhứt, cuốn hút Hương như một chiếc quạt máy. Có đôi khi ngồi nghĩ đến chị Hai chị Ba cũng chỉ một thoáng thôi. Hương có về thăm chị mình được hai lần. Rồi chị Hai mất sau một cơn bệnh ngắn. Năm sau chị Ba cũng qua đời. Hương cũng không còn về Việt Nam nửa. Cứ mỗi lần Tết tới Hương gửi chút tiền về cho các cháu ăn Tết và cúng giỗ.
Hôm về thăm chị mình lần thứ hai cũng là lúc giỗ ba má. Lau xong ba tấm hình Hương lấy ngón tay vuốt xung quang khuôn mặt của ba má, trong lòng đầy ắp thương yêu. Cũng lạ, khi ba má đã không còn Hương lại thấy hiểu ba má hơn. Có lẽ vì bây giờ cũng là một bà mẹ, nó cho Hương sự hiểu biết tấm lòng của những bậc làm cha mẹ như thế nào. Hương cầm tấm hình của Dì vào lòng mình, ngập ngừng muốn hỏi chị Hai về Dì nhưng thấy chị Hai làm thinh nên Huong yên lặng luôn. Hương vẫn còn nhớ lời thím Tám kể Hương. Thím đã qua đời rồi nên câu chuyện cũng chấm dứt ở đây. Có lẽ chỉ còn có hai người là chị Hai và Hương biết về Dì mà thôi.
Năm đó, theo lời thím Tám kể, Dì bị cha mẹ mình bắt gã cho ba. Dì nhỏ hơn ba đến 15 tuổi. Cuộc sống cũng êm ấm, rồi ba qua đời, dì và người vợ lớn tức là chị bà con của mình cùng nhau nuôi ba đứa con gái. Có nhiều lần đã khuya chị Hai nghe tiếng động trong phòng Dì. Lâu ngày sanh nghi, chị Hai bắt đầu theo dõi. Rồi một đêm chị Hai bắt gặp cậu Tuất, một người quen trong xã, trong phòng Dì. Cái phản ứng gì đã xảy ra trong đêm đó, thím Tám không nói tới. Chỉ biết hai hôm sau, Dì uống thuốc chuột tự tử chết. Thím Tám nói cậu Tuất khóc nhiều lắm.Cậu ra mộ thắp nhang cho Dì trong suốt bảy tuần lễ đầu. Vài năm sau cậu Tuất mất. Thím Tám đây là cháu của cậu nên thím biết ngọn nghành câu chuyện.
Năm thím Tám kể câu chuyện của Dì Hương còn trẻ lắm. Cái bất ngờ của câu chuyện làm Hương tê cứng. Lúc muốn hỏi chị Hai về Dì Hương cũng rụt rè, e ngại. Bao nhiêu năm qua cái cảm giác đó như có một lớp đá lạnh bao phủ lên. Nhưng bây giờ, ở một cái tuổi lớn hơn và từng trải hơn, Hương hay nghĩ đến Dì, không nghĩ đến Dì như một người mẹ nhưng nghĩ đến như cũng đàn bà với nhau. Trong ba tháng mẹ chồng Hương phải vào hospice Hương lại càng nghĩ đến Dì nhiều hơn. Dì chỉ có hai ngày và hẳn là hai ngày đau đớn dằn vặt lắm. Nếu không, sao Dì lại đi tìm đến cái chết mà không một ai nhắc tới. Mẹ chồng Hương có đến ba tháng con cháu ra vào thăm hỏi. Dì chỉ có hai ngày lẻ loi.
Những lúc sau này với các con đã lớn, Hương bắt đâu có nhiều thời giờ để đọc sách. Tình cờ Hương đọc câu chuyện Anh Phải Sống của Khái Hưng và Nhất Linh. Cái nghèo khổ của đôi vợ chồng làm Hương chạnh lòng nghĩ đến cái không khí trầm buồn ở trong nhà khi Hương lớn lên. Khi đọc đến người vợ quyết định bỏ mình để cho chồng phải sống thì không làm sao Hương không nghĩ đến Dì. Hai hoàn cảnh hai không gian khác nhau nhưng sao đó Hương vẫn thấy có một cái gì giông giống. Chắc vì đó là hai người mẹ cùng quyết định phải bỏ con mình ra đi chăng? Người vợ trong Anh Phai Sống có chồng bên cạnh để chia xẻ cái quyết định định mệnh của mình, Dì chỉ có một mình.
Hương thường tự hỏi cái gì đã làm Dì phải ra đi. Theo Hương được biết Má cũng tốt với Dì lắm. Ba chết rồi, gia đình sa sút, hai chị em đùm bọc với nhau nuôi mấy đứa con. Cái gì đã làm Dì phải đi đến sự lựa chọn này. Bây giờ thì Hương đã hiểu, Dì đã hy sinh ra đi để gia đình có được sự bình yên. Không phải vì xấu hổ.Có cái xấu hổ nào lớn hơn tình thương của người mẹ dành cho ba đứa con. Chỉ có sự hy sinh mới làm Dì quyết định vậy. Hương thấy thương Dì quá. Thương cho sự cô đơn Dì chịu đựng, thương cho mấy mươi năm qua Dì chỉ là chiếc hình trắng đen trên bàn thờ với ba. Chiếc hình nhỏ mờ nhạt theo năm tháng thì tình thương Hương dành cho Dì lại mạnh hơn.
Hôm về thăm chị mình lần thứ hai cũng là lúc giỗ ba má. Lau xong ba tấm hình Hương lấy ngón tay vuốt xung quang khuôn mặt của ba má, trong lòng đầy ắp thương yêu. Cũng lạ, khi ba má đã không còn Hương lại thấy hiểu ba má hơn. Có lẽ vì bây giờ cũng là một bà mẹ, nó cho Hương sự hiểu biết tấm lòng của những bậc làm cha mẹ như thế nào. Hương cầm tấm hình của Dì vào lòng mình, ngập ngừng muốn hỏi chị Hai về Dì nhưng thấy chị Hai làm thinh nên Huong yên lặng luôn. Hương vẫn còn nhớ lời thím Tám kể Hương. Thím đã qua đời rồi nên câu chuyện cũng chấm dứt ở đây. Có lẽ chỉ còn có hai người là chị Hai và Hương biết về Dì mà thôi.
Ngày hôm qua Hương đi chợ mua thẻ điện thoại để gọi về cho mấy đứa cháu. Hương sẽ nhờ cháu đem sang ba tấm hình gửi qua Hương. Một chút phía bên ngoại cho mấy đứa con. Khi nào có bốn đứa nhỏ ở nhà Hương sẽ chỉ vào tấm hình của Dì và nói với con, bà ngoại sanh ra má đó.
Hương muốn vinh danh Dì.
Tuyết Vân.
_______________________________________
No comments:
Post a Comment