Ngọc Lan - Người Việt
"Mình ở Mỹ nhưng mình không là đại gia"
(Hình minh họa: Getty Images)
1.
Bảy năm rồi nàng không về Việt Nam, hỏi tại sao, nàng bảo thích đi chỗ này chỗ
khác chơi hơn.
Lý do của nàng khiến
nhiều người ngạc nhiên, bởi ai cũng từng nghe nàng tuyên bố : “Đi đâu chứ đi Việt Nam là lúc nào cũng sẵn sàng, có dịp là
bay về ngay, gặp bạn bè người thân vui lắm”. Sau cùng, gặng hỏi mãi, mới nghe
nàng thỏ thẻ : “Về Việt Nam dễ bị quê lắm!”.
Ra là vì mang tiếng
Việt Kiều, mà Việt Kiều thì phải nhiều tiền trong mắt nhiều người Việt Nam, nên
nàng đã bị đặt vào những tình cảnh dở khóc dở cười.
Lần đầu nàng trở về,
muốn đãi người thân bữa ăn ngoài tiệm để đỡ việc nấu nướng. Nàng nói ý đó. Anh
em bà con hưởng ứng. Nàng ước lượng chừng 20 người, mỗi người khoảng 200 ngàn,
tức chừng $10, vậy dự trù $300 chắc là dư sức.
Thế nhưng khi được
người thân chở đến nhà hàng, nàng hơi choáng. Nhà hàng sang quá, khác lắm với
những tiệm quanh Bolsa nàng thường hay ăn. Mà người đâu lại thêm nhiều quá,
không phải chừng 20 như nàng nghĩ mà đến gần gấp rưỡi, ngồi đầy cả ba bàn. Người
ta rất “hồn nhiên” : “Việt Kiều mời mà, phải đến nhà hàng sang sang
tí”.
Miệng cười nhưng bụng
nàng đánh lô tô. Cuối buổi, nàng chi ngót nghét $900. Méo mặt đó. Nàng ở Mỹ,
nhưng nàng không là máy in tiền.
Rồi thì thêm lần này
lần khác, mỗi thứ một ít, số tiền cộng lại thành nhiều, vượt quá ngân sách nàng
có.
Tuy nhiên, điều nàng
quyết định “trốn luôn” là lần về sau cùng, cũng là lúc thằng cháu họ vừa đậu
đại học. Nàng chúc mừng cháu, định bụng khi trở về Mỹ để dành tiền tặng nó cái
laptop. Ai dè, đến nhà đó ngồi chưa nóng đít, ba má thằng nhóc nói : “Muốn gì nói với cô đi”. Thế là nó bảo : “Cô cho cháu xin tiền mua chiếc xe máy, khoảng $2,000”. Nàng hơi choáng.
Chưa kịp phản ứng, anh họ nàng “bồi thêm” : “Con chú Tám nhờ anh nói em cho xin tiền sửa
lại cái nhà, chừng 30 triệu”.
Nàng thốt lên : “Ôi,
em làm gì có nhiều tiền đến vậy!”.
Nhưng chẳng ai chịu tin nàng hết. Họ bảo ở Mỹ mà vài ngàn không có, chẳng qua
nàng quá “trùm sò.”
Thế nên, từ đó nàng
biến luôn, hứa khi nào trúng số thành triệu phú thì nàng về cho “vẻ vang.”
2.
Chàng ra đi từ miền
quê. Chưa biết Mỹ là gì nên ngày “thắt giày, đeo đổng,
khoác áo pull vào quần jean le lói”, lên xe trực chỉ Sài
Gòn ra phi trường Tân Sơn Nhất, chàng vỗ vai đám bạn:
“Tao đi nha, tụi bây ở lại, cần gì cứ
biên thư nói tao gửi về cho”.
Sang Mỹ, đi ngoài
đường không thấy chính phủ thả tiền cho lượm, chỉ biết mỗi ngày đón xe bus tới
hãng, làm quần quật như trâu, cũng chỉ chi phí vừa đủ cho nơi ăn chốn ở. Không
dám mảy may biên thư về nhà như lời hứa hùng hồn lúc ra đi. Mỹ cho chàng đời
sống tự do, không bị bắt nạt, không bị hà hiếp, không sợ lúc ốm đau phải tán
gia bại sản hoặc ôm thân về nhà chờ chết. Nhưng Mỹ không cho chàng máy in tiền
như chàng nghĩ. Đồng tiền ở Mỹ kiếm khó hơn chàng nghĩ trăm lần.
Nhưng sau 15 năm ở xứ
“giãy
chết”,
nhắm cũng có thể một lần bái tổ về quê, chàng hăm hở lên đường. Vậy mà $4,000
lận lưng sao cứ như giấy vụn. Quay qua quay lại, hết rồi. Mà vẫn không đủ để
chi trả cho những gặp gỡ, những viếng thăm, những buổi hàn huyên bên quán.
Thôi kệ, lâu lâu mới
về mà, lấy le ông hàng xóm cũng chẳng tiếc.
10 năm sau, chàng lại
một lần nữa hồi cố hương. Bạn bè thuở còn mặc “xà lỏn” tụm lại. Vui quá !
“Chầu này tao trả hết” -
chàng
cao hứng.
Ừa, Việt Kiều
mà, làm sao mất mặt Việt Kiều được, có trở lại
Mỹ đi làm gác-gian, hay trắng mắt đạp máy may, mỏi giò đứng “cát-sia” thì cũng
phải tỏ ra là Việt Kiều chứ. Chàng cũng rứa.
Nhưng ngoảnh đi
ngoảnh lại, đi Việt Nam hai tuần, sang Mỹ làm hai năm vẫn chưa “hồi túi”. Chưa
kể bạn bè tự giao thêm cho chàng “trọng trách”: Từ lần chàng về tụ họp bạn bè,
họ nghĩ thói quen này nên duy trì, mỗi năm đám bạn học thời “xà lỏn” sẽ tổ chức
họp mặt, chàng về sẽ thêm phần trọng đại; nhưng không về cũng
chẳng sao, chỉ biết chi phí đó sẽ do Việt Kiều
là chàng gửi về chi trả.
Ủa, gì kỳ vậy, sao
tui phải gánh vụ này? “Vì mày là Việt
kiều” – nghe câu trả lời, chàng “lặn không hẹn ngày
trồi lên”.
3.
Nó nghe bạn bè sắp
sửa tổ chức họp mặt sau một phần tư thế kỷ từ giã giảng đường, nó hăm hở lắm.
Nó réo thêm đứa này, gọi thêm đứa kia.
Thế nhưng, một ngày
nó vào facebook, nó thấy nó cùng với vài đứa bạn đang sống ở Mỹ được lên chức
“đại gia” kèm thêm lời đề nghị hãy làm nhà tài trợ cho buổi tiệc sắp tới. Nó
choáng. Má ơi, từ ngày cha sanh mẹ đẻ, từ Sài Gòn qua tới Mỹ, nó chỉ biết nó
thuộc tầng lớp luôn được ăn trợ cấp. Nó không có khiếu làm giàu, nó chỉ biết có
đi học, thỏa mãn ước mơ được học hỏi của nó và làm những công việc mà cơm chỉ
kiếm đủ ngày hai bữa, không nhà hàng, không shopping. Giờ tự dưng nó được lên
hàng đại gia, mà quan trọng là nó được ấn cho việc phải “tài trợ” tự dưng nó
đâm ra hãi quá !
Nó hỏi chuyện một
thằng bạn qua Mỹ cũng lâu, cũng nằm trong số “đại gia” mới được bạn bè phong,
thằng đó nói như mếu : “Tui thất nghiệp mấy năm nay, chỉ có mỗi mụ vợ đi làm, giờ
nghe réo gọi kiểu này tự dưng thấy ngại quá ! Thôi, bà có tham
gia thì tham gia, tui trốn đây”. Vậy là nó biến, coi
như đứng bên rìa, ai nói gì nói, thằng đó trở nên “điếc.”
Còn nó, tự dưng một
nỗi gì tràn trề tủi thân trỗi lên trong nó. Nó ở Mỹ, Mỹ là đại gia, nhưng nó
không là đại gia. Việt Kiều không đồng nghĩa với nhiều tiền. Mỹ
cho nó đời sống an toàn chứ không phải Mỹ dọn sẵn cho nó đời sống giàu sang. Và
nó muốn nó cũng như tất cả bạn bè nó, không khác gì hết.
Nó đóng cửa facebook,
giống như thằng bạn kia, chọn đứng luôn bên lề cuộc họp mặt, cho khỏi mang
tiếng “Việt Kiều”.
Ngọc Lan / Người Việt
(Jan.
10 - 2017)
_____________________________________________________
No comments:
Post a Comment