Huỳnh Kỳ Anh Tú
Tôi
là một bác sĩ, sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn nhưng sau này tôi đi du
học và đã định cư tại nước ngoài từ lâu. Nhân tháng 4 năm nay, tôi muốn
viết một thông điệp cho gia đình, bạn bè tôi, cùng tất cả những người
từng là công dân Việt Nam Cộng Hòa, con cháu của họ, nhất là những đứa
trẻ cùng thế hệ 8X như tôi.
Cha tôi là một sĩ quan quân lực VNCH, cấp bậc Trung úy. Ông có may mắn
hơn nhiều bạn bè, khi chỉ phải đi tù cải tạo một thời gian ngắn. Năm
1979 cha tôi ra tù và về sống ở Sài Gòn (xin lỗi vì tôi không thể viết
tên của kẻ tội đồ dân tộc mình), một năm sau tôi sinh ra.
Từ khi tôi biết nhận thức thế giới xung quanh cho tới năm 18 tuổi, cha
và mẹ KHÔNG BAO GIỜ nói với tôi bất cứ điều gì có liên quan đến chính
trị hay nói xấu chế độ mới, cha tôi sống hiền lành, nhẫn nhục nuôi con
cái, hòa đồng với tổ dân phố. Cha ghét chiến tranh và không bao giờ nhắc
đến thời chiến đấu xa xưa của mình, đến mức không cho tôi chơi những
món đồ chơi như súng, máy bay. Mẹ tôi thì cấm tôi nghe nhạc vàng hay
những bài ca về lính, dù vậy sau này tôi vẫn lén nghe. Họ để cho tôi tự
do lựa chọn con đường mình đi, ngay cả tôn giáo. Vì thế những gì tôi
viết cho các bạn xem đưới đây là do CHÍNH BẢN THÂN tôi nhận thức được từ
cuộc sống xung quanh mình.
Với tính cách giang hồ lãng tử của cha tôi, trước 30-4 ông vốn đã không
coi trọng tiền bạc, không nhà cửa, tiền vàng, chỉ có 2 bàn tay, chiếc xe
máy cùng người vợ hiền nên sau 30-4 ông không mất gì cả về vật chất.
Tuy nhiên, nỗi mất mát về tinh thần ám ảnh ông suốt đời như một vết
thương không bao giờ lành được.
Nhà tôi rất nghèo, lại phải chịu bất công từ mọi phía, mẹ tôi bị ép phải
nghỉ sớm do lý lịch của cha, bà phải đi buôn thuốc men, thực phẩm để
nuôi tôi lớn. Lúc tôi 3-4 tuổi cha tôi đi làm vắng nhà cả ngày, ông làm
đủ thứ nghề, buôn bán hàng phế liệu, đạp xích lô, đến tối mịt mới về
nhà. Ngày nghỉ ông chở tôi lang thang trên các con đường ở Sài Gòn bằng
chiếc xe đạp. Đường phố Sài Gòn thập niên 80 còn hoang vắng, tôi để ý
một điều là ông luôn gọi những con đường bằng tên cũ, chỉ cho tôi những
tòa nhà và tên gọi của chúng, nhiều khi tôi thấy ông dừng rất lâu ở một
nơi nào đó và khóc.
Lớn lên một chút, ông luôn tìm cách hướng tôi về những điều chân thiện
mỹ, thay vì phó mặc cho sự nhồi sọ của trường lớp, đội nhóm. Tôi còn nhớ
ông mua sách báo cũ thời VNCH cho tôi đọc, nhất là Thiếu Nhi tuần báo.
Ngày tôi được kết nạp đội, cha tôi ôm tôi vào lòng và ông rất buồn,
nhưng ông dắt tôi đi xem phim Batman và đêm đó trước khi ngủ kể cho tôi
nghe ông đã phải đi bộ hơn 5 cây số để mua sữa cho tôi uống như thế
nào.
Tôi nhìn ra rất sớm sự giả dối, bất công, ngay trong trường lớp của
mình, những bài văn mẫu, những người thầy ép học sinh học thêm tại nhà,
những bài học lịch sử dối trá.
Tôi muốn nói một điều với các bạn cùng lứa tuổi, rằng thế hệ sinh ra năm
78-80 tại Sài Gòn như chúng tôi PHẢI nhận thức rõ một điều rằng: Dù thể
chế Việt Nam Cộng Hòa đã chết vào ngày 30/4/1975, nhưng nó vẫn tiếp tục
cưu mang, nuôi dưỡng những đứa trẻ như tôi bằng tất cả máu thịt từ còn
sót lại. Bọn cộng sản KHÔNG góp một chút công ơn nào hết trong việc nuôi
dưỡng, che chở và giáo dục chúng tôi, thậm chí ngược lại là khác, chính
bọn chúng là nguyên nhân gây ra mọi đau khổ, bất công, rủi ro cho số
phận những đứa trẻ sinh ra giai đoạn này.
Tôi ra đời trong một nhà bảo sinh của VNCH, khi tôi đau ốm, các bác sĩ
và nữ hộ sinh được đào tạo từ ngành y tế VNCH đã chăm sóc cho tôi, dù họ
là những người bị ngược đãi, phải sống cực khổ ăn không đủ no vì chính
sách nô dịch của cộng sản, nhưng vẫn giữ trọn y đức và trách nhiệm. Từ
khi cắp sách đến trường tôi may mắn hơn những đứa trẻ miền Bắc, vì được
che chở dưới những lớp học, mái trường do cha anh chúng tôi, công dân
của VNCH xây nên, chúng tôi may mắn được xem phim trong những rạp ciné
hiếm hoi còn sót lại ở Sài gòn của VNCH.
Trong khi đó, bọn cộng sản Bắc Việt đã làm gì cho chúng tôi? Từ tuổi sơ
sinh, toàn bộ trẻ em như tôi phải chịu cảnh suy dinh dưỡng, ăn không đủ
no, không có sữa để uống. Cha mẹ chúng tôi phải chạy ăn từng bữa, hy
sinh những gì tốt nhất cho chúng tôi trong khi họ phải ăn độn bobo,
khoai mì. Khi đau ốm bệnh tật không có đủ thuốc men chữa trị, phải đi
vay mượn, đi mua kháng sinh ngoài chợ đen. Chúng tôi lớn lên, đứa thì
lùn đứa thì còi xương, tội lỗi đó là do ai gây ra? Khi đi học chúng tôi
bị nhồi sọ bằng những chuyện dối trá nhảm nhí, bị những cô giáo xã hội
chủ nghĩa đánh đập không thương tiếc, phải đi nhặt lon, nhặt rác, dùng
những cuốn sách giáo khoa cũ nát, đen thui, đêm về phải học bài dưới ánh
đèn dầu tù mù, chịu nóng, muỗi đốt để mà kiếm cho được tấm giấy khen vô
nghĩa. Lớn lên một chút, chúng tôi lại bị những thầy cô giáo bóc lột
đến tận cùng bằng những chiêu trò dạy thêm tại nhà, ai không đến nhà
thầy học thêm thì bị đì, bị đối xử bất công trên lớp. Lúc trưởng thành
ra đời thì tương lai u tối vì 2 chữ lý lịch gia đình, phải hối lộ đút
lót khắp mọi nơi mới kiếm được miếng ăn.
Tôi lại muốn nói điều này cho bọn cộng sản và con cháu của chúng: Việt
Nam Cộng Hòa vẫn sống, và chưa bao giờ chịu khuất phục bởi bạo lực và sự
đàn áp của cộng sản. Những người con của thế hệ VNCH vẫn sống, dù nhẫn
nhục, nhưng không cúi đầu, không bao giờ chấp nhận đi chung đường với
điều ác và dối trá.
Bọn cộng sản không bao giờ khuất phục được ý chí và tinh thần của những
công dân VNCH, chúng không bao giờ hiểu được tại sao cha mẹ chúng tôi
đặt tên cho con cái mình là Nguyễn Đình Bảo, Nguyễn Khoa Nam hay Phan
Nhật Nam (cha tôi đặt tên cho tôi là Huỳnh Kỳ Anh Tú, và tôi tự hào vì
điều đó!). Tại sao mấy chục năm nay người ta vẫn thích nghe nhạc của Lam
Phương, Trần Thiện Thanh, Trúc Phương và dòng nhạc này đang hồi sinh.
Bọn cộng sản muốn trả thù hèn hạ con cháu của VNCH bằng cách xét lý
lịch, thì chúng tôi, những công dân VNCH cũng dùng lý lịch, căn cước của
cha anh mình như một dấu hiệu nhận diện nhau, đùm bọc nhau. Cuộc đời
tôi đã trải nghiệm không biết bao nhiêu sự ưu đãi, giúp đỡ từ bạn bè của
cha tôi, hay thậm chí những người xa lạ, mỗi khi họ tình cờ biết cha
tôi từng là sĩ quan quân lực VNCH, một người thầy nổi danh đã nhận tôi
vào lớp luyện thi đại học và miễn học phí (hơn 2 triệu đồng) vì tôi là
con của lính VNCH, nhiều bác sĩ đã chữa bệnh cho tôi hồi nhỏ không nhận
thù lao khi biết cha tôi từng đi lính, một linh mục tại nhà thờ Dòng
chúa cứu thế dạy kèm tiếng anh và tiếng Pháp cho tôi suốt 3 năm mà không
lấy tiền.
Bọn cộng sản cũng không bao giờ hiểu được tại sao bên cạnh chúng không
bao giờ có mặt những người trí thức, nhân tài hậu duệ của VNCH, vì những
cá nhân này không bao giờ chấp nhận vào đoàn thanh niên cộng sản, không
bao giờ đi làm cho nhà nước, và một khi ra nước ngoài du học không bao
giờ quay trở lại để phục vụ cho chúng, chúng có kêu gào 1000 năm nữa và
dụ dỗ bằng tiền tài hay danh lợi, những người này cũng sẽ không bao giờ
trở về cộng tác với chúng. Chúng chỉ tìm thấy những kẻ cơ hội, bợ đỡ,
bất tài và ngu ngốc chấp nhận làm nô lệ cho chúng mà thôi.
Đối với một số người, ngày 30-4 có thể là ngày đau buồn, họ cho đó là
quốc hận, một số những kẻ ăn trên ngồi trước thì hoan hỉ ăn mừng, mừng
cho việc họ đã giết, cướp chính anh, chị em một nhà của mình, nhưng tôi
nhận rõ một điều là Việt Nam cộng hòa vẫn chưa chết, Sài gòn có thể bị
chiếm đóng, chúng ta có thể bị đô hộ, nhưng công dân và hậu duệ của VNCH
vẫn sống, vẫn vươn lên, vẫn đang giúp đỡ nhau, chúng tôi miễn dịch với
mọi sự dối trá và độc ác của cộng sản, nhiều người vẫn đang đi tìm tự
do, và sẽ có ngày chân lý sẽ chiến thắng.
Lê Từ - Chuyển tiếp
___________________________________________________
Cám ơn về một bài viết thật hay và thấm thía
ReplyDeleteGà ta