* Gởi các bạn đọc cho
dzui nhân ngày đưa ông táo dzề trời.
* Cũng xin kể rằng,
trong giờ luyện giọng Anh Ngữ lớp Đệ Ngũ / Đệ Tứ gì đó, Nguyễn Văn Thân phát âm
từ Calendar là “khé len đưa” nên nó dính luôn cái hỗn danh “Khé-len-đưa” từ đó.
* * *
Thư cho mầy… Nguyễn
Văn Thân,
Hôm nay là ngày đưa
ông táo dzề trời bên này, tao viết vài dòng để tưởng nhớ đến mầy, thằng Nguyễn
Văn Thân, một thằng bạn chí cốt khi tao trở lại Qui Nhơn sau những năm tháng bị
đày ải.
Tao còn nhớ cái ngày
mầy dẫn tao vào thăm thằng Bình nhưng nó vắng nhà. Chỉ gặp em gái nó và cô ấy
có nói là ở cái đất Qui Nhơn nầy mầy quen biết nhiều người lắm, hãy nhờ mầy
“mai mối” cho.
Và đúng mầy là một
thằng bạn tốt, thật tốt, Thân à! Khoảng mấy tuần sau đó mầy đã dẫn tao đến nhà
một cô giáo, ở đâu khoảng phố Phan Bội Châu / Lê Lợi và nói là bà con của mầy,
ở cùng quê Chợ Huyện. Và cái gì đến phải đến, trai xa quê hương nhớ mẹ hiền,
gái lại xa quê nhà dấu yêu để về cái vùng phố thị xa xôi này tìm kế sinh nhai
bằng nghề gõ đầu trẻ thật tẻ nhạt; và đã bao mùa xuân rồi mà chưa có một ai
liếc mắt đưa tình. Cũng nhờ cái thằng mắc dịch Nguyễn Văn Thân này đưa đường
dẫn lối mà tao và cái cô giáo bà con của mầy từ từ “xích lại gần anh tí nữa đi
em”.
Đúng như bà con mình
thường nói, đồng bệnh thì tương lân mà lị! Nhưng sau một vài lần bộ ba gặp mình nhau, giác quan thứ sáu của tao báo cho tao biết là nó “ngửi” thấy có điều bất
bình thường về quan hệ họ hàng giữa mầy và cô giáo đó. Thế là tao đã cho xét
nghiệm DNA coi hai bên có lên quá 90% hay không. Kết quả là suýt soát cỡ đại
bác 105 li của thằng Ninh bắn cũng chưa tới. Họ hàng với nhau chỉ ở mức cùng
kêu “ông trời bằng ông” mà thôi và hình như hai đứa mầy cũng đã có một thời hò
hẹn phải không, Khé-len-đưa?
Bẳng đi một thời
gian, vào một ngày đẹp trời, mầy hỏi tao là có rảnh không, đi với mày lên chỗ
nầy, trên Cầu Đôi một chút. “Đi thì đi
chớ… Sợ đách gì!”. Trên đường đi mầy mới nói thiệt là, “Đáng lẽ tao nhờ chị Tám
(lúc đó chị Tám đang ở ngả ba Lê Thánh Tôn / Phan Bội Châu) nhưng nay chỉ bận;
tao muốn dzợ quá, nay có người mai mối, chỉ tao lên chỗ nầy”. Và may mắn thiệt, mầy đã hợp hôn
đúng cái người mà tao đã đi coi mắt cùng mầy ngày đó.
Chúc mừng mầy đã sống
chuỗi ngày hạnh phúc, như tao còn nhớ, nơi cái chòi tranh ở gần ngả ba Cầu Bà Gi,
lúc đó tao cũng vừa lấy vợ, sống bên quê vợ ở Kontum.
Nhân chuyến đi ra Đà
Nẵng thăm bà con, tao ghé thăm mầy. Tao nhớ không lầm lúc đó mầy đang chăn cặp
hoàng nam song sinh còn rất nhỏ.
Thôi khá dài rồi, tao
phải đi gởi thư này, nhờ phi thuyền “cá chép vượt vũ môn” đưa đến cho mầy đọc
cho vui trong mấy ngày Tết. Một lần nữa tao xin cám ơn mầy, thằng Cọp Ba Đầu
Rằn mắc dịch, đã pát-xê người vợ không bao giờ cưới cho tao vì không hợp tuổi: "Dần Thân Tị Hợi tứ hành xung", cho cái thằng bạn thân cùng cảnh ngộ, cùng những
ngày tháng vui chơi dưới mái Cường Đễ thân yêu.
Đúng là chuyện Táo
Quân - hai ông và một bà.
Thám, Sacto
TB: Nếu muốn xuống
thăm bạn bè dưới Cali này, mầy cứ chạy ra thẳng phi trường Tacoma hay Seattle
lấy vé tại chỗ và bay thẳng xuống phi trường San Diego, Long Beach, hay Los
Angeles thăm bọn dưới đó trước. Sau đó lấy vé xe đò Hoàng chạy lên tao, tao sẽ
mua trước một vé Greyhound để mầy về lại Tacoma . Nhớ nghen mầy, cái
thằng “Em-Mê-Cô”.
* * *
Hey, Thám…
Cái chuyện thằng Khé-len-đưa
lo chăm sóc cặp hoàng nam song sinh còn nhỏ đó tao có biết. Bữa đó thằng
Khé-len-đưa mặt mày hớt ha hớt hải, sớn sa sớn sát từ Cầu Ghành (dưới ngả ba Bà
Gi một chút) chạy xuống “vấn kế” tao.
Nó nói dzợ nó mới
“lỡ” sinh ra hai thằng con trai, làm sao bổ túc cho hai cu tí này đi theo
chương trình HO với nó. Cái thằng Khé-len-đưa này “giả nai” dở ẹc ! “Lỡ” gì mà
“lỡ”, chính nó là “thủ phạm” gây ra “sự cố” này chớ ai dzô đó nữa ! Sau, nó
thiệt thà khai báo mí tao là nó đang có ba nàng công chúa, vì muốn có hoàng tử
cho có nếp có tẻ nên mới ra... “cớ sự” này.
May cho nó là tao đã
có kinh nghiệm chuyện này, vì dzợ tao cũng “lỡ” giúng y dzợ nó, rặn ra một con
lọ lem, nên tao rành đường đi nước bước về cái chuyện khai bổ túc mà truyền lại
cho nó.
À, tao nghe nói
chuyện này biết có đúng không? Thằng Khé-len-đưa và thằng Thành Diêu Trì khi
lên máy bay để qua Mỹ có vác theo mỗi đứa một cái cối đá, với tham vọng là qua
đây sẽ làm giàu (mà là giàu to) bằng cái nghề làm nem (nem Chợ Huyện rất nổi
tiếng đó). Hổng biết hai đứa nó có quết được cối nem nào cho ra thị trường
không ? Nghe chuyện này thấy thương tụi nó quá xá !
Tao đây,
Cùi Sứt Móng
* * *
Ninh nè,
Cái chuyện mi nhắc
hôm qua về thằng Khé-len-đưa và một thằng “Diêu Trì chính hiệu” đó, tao gọi
trực tiếp cho nó ngay vào khoảng 9 giờ sáng, giờ bờ biển tây.
Thường thì tao nghe
một giọng nữ cao Bình Định hỏi “Xin lẫu anh là ai dẫy?” - “Dạ thưa chị,
tui là bạn của anh Thành, cũng là dân Qui Nhơn đây”. Sau đó, nếu có nó ở
nhà thì chỉ gọi nó ra hầu chuyện. Hôm nay may quá, nó trả lời liền “Mầy đó hả Thám?”. Thế là dòng “Sông Côn Mùa Lũ” được dịp
tuôn trào lênh láng. Tao phải xin phép nó ngắt lời một chút “Mầy có email không mầy?” - Nó than thở ỉ ôi “Mắt
mũi tay chưn tao bây giờ xuống dốc trầm trọng lắm. Có lúc ngồi nhâm nhi vài
chai Heineken mà tay còn cầm chưa vững. Đến khi để lại trên bàn, lúc muốn tu
nữa, vói tay ra, lại chộp nhằm chai nước lọc”.
Thôi chuyện đó tao sẽ
nói sau về nó và tao. Trở lại chuyện cái “cấu”. “Tao nghe có thằng nói, lúc lên máy
bay qua Mỹ mầy có mang theo cái “cấu” để giã thịt làm nem chợ Huyện như thằng Thân phải không?” - “Sao mầy
biết? Có phải do cái thằng 221 đại pháo 130 ly ở đường Gia Long kể lại cho mày
không?”.
Nó tiếp “Lúc tao lên máy bay gồm có tao, bà
xã tao, và bốn đứa con và trong đống hành lý ngoài vật dung, quần áo, tao
còn mang theo đến hai cái “cấu” chớ không phải một như thằng Ninh nói đâu. Thêm
vào đó còn có năm cái khuôn đổ bánh xèo mà bà bạn của bà xã tao tặng lúc vào
Sài Gòn để đi Mỹ. Qua đây vì không hợp phong thổ, hành nghề đã chọn mà không
được - như ông bà mình nói “Nhất nghệ tinh nhất thân vinh”, thành thử hai dợ
chồng tao cùng quyết định tặng cho ông bạn hàng xóm - cũng dân HO - một cái.
Còn một cái tao còn để trong nhà kho làm kỷ niệm. Năm cái khuôn đổ bánh xèo tao
đã xài trong nhiều năm, bị ốc-xít hóa nên đã cho vào thùng rác năm nào, tao
quên mất rồi”.
Tao,
Thám, Sacto
* * *
Hey, Thám…
Đó... Mầy thấy tao
nói có trật một miếng nào đâu. Để tao sẽ gọi thằng Thành Diêu Trì thăm nó một
miếng. Mấy tháng trước khi tao vừa từ bệnh viện về, nó và thằng Tô Tấn Bé gọi
thăm tao. Thấy thương quá !
Nhớ hồi ở Pleiku,
trong một lần về phép từ Căn Cứ Plei Blang Yam, tao đi trên đường Hoàng Diệu,
ngang qua một tiệm ăn gần nhà dây thép, tình cờ nhìn dzô tiệm thấy thằng
Khé-len-đưa đang "chạp chạp", tao liệng cái mũ rừng ngay mặt nó; nó
sừng cồ đứng phắt dậy mặt hằm hằm thấy ớn thấy bà, chẳng nhớ là nó có rút súng
ra hay không, tao bèn phản ứng nhanh la lớn lên "Tao đây Thân... Tao đây
Thân... !". Khi nhận ra
tao nó chạy ào ra, tay còn chống lên cây colt 45, xổ một tràng tiếng "Đan Mạch... ". Rồi nó kéo tao vô, miệng tía lia "Mẹ mày... Mẹ mày… Dzô đi con
!" - "Dzô thì dzô... Ngán thằng Cọp Ba Đầu Rằn nào đâu... ".
Có đứa nào đó (hình
như là thằng Lê Thuận Cho) kể lại là, một hôm thằng Khé-len-đưa về phép Quy
Nhơn, đang dạo tà tà trên đường Võ Tánh (gần ngả tư bến xe cũ), có một “em”
xinh gái đi ngược chiều, thấy nó mặc đồ rằn ri bụi bặm dơ dáy, râu ria xồm
xoàm, bợm lắm. Sợ quá, “em” tránh xa một bên như tránh cùi tránh hủi, thằng
Khé-len-đưa bị chột dạ - hình như nó vừa từ cõi chết trở về - nổi điên lên, tức
quá quay lại, xáng cho “em” một bạt tai nổ đôm đốm…
Còn tên Lớp Trưởng
Muôn Năm của mình thì kể, hồi đóng quân ở Căn Cứ Biên Phòng Ben Het, thằng
Khé-len-đưa yêu cầu viên hạ sĩ quan tiếp liệu cấp cho hắn món gì đó, người này
ỷ thế là “tay chân” của đơn vị trưởng nên coi thường nó, tức quá (lại tức quá)
nó móc colt 45 ra “khịa” tên này một phát gãy giò. Thế là Khé-len-đưa nhà ta
được đưa đi “nghỉ mát” ở quân lao Nha Trang, gỡ hai cuốn lịch. Nhờ vậy mà qua
đây nó mới chịu “chia tay” tụi mình.
Giờ, tiếc cái là
không còn thằng Khé-len-đưa nữa để tụi mình "tám" với nó chơi cho
dzui.
Mà lo chi, trước sau
gì tụi mình cũng “gặp” nó mà, tụi mày há !
Tao đây,
Cùi Sứt Móng
Bùi Thám & Phạm Lê
Huy
(trích Bạn Cũ Ngày
Xưa)
No comments:
Post a Comment