Nguyễn Thị Thêm
Có những câu nói rất
bình thường mà làm mình thật sự xúc động.
Trong đời sống vợ
chồng có biết bao lời nói làm tan nát con tim. Làm vợ hoặc chồng mất ăn mất
ngủ. Làm người vợ nước mắt tràn ra không ngăn được những đêm thao thức đau
lòng. Làm người chồng mượn rượu giải buồn để thấy đời thật không còn gì tàn
nhẫn, xấu xa hơn.
Tôi cũng vậy. 44 năm
chồng vợ. Nước mắt tôi tuôn ra nhiều lần ,nhiều lúc. Khóc không phải vì vất vả
gian lao hay đời sống bất công. Mà khóc vì những lời nói, cái nhìn, những cử
chỉ phủ phàng cay đắng. Khóc nhưng không ai thấy, không ai biết mình đau khổ,
khóc để vơi những nỗi buồn đè nặng lòng mình mà không có cách giải quyết.
Khóc trước mặt cha mẹ
ư ? Không bao giờ vì con đường này mình đã chọn. Trước mặt mẹ chồng ư ? không
bà đâu có muốn. Trước mặt con cái ư ? Không ! Hãy để chúng thật thánh thiện
bình an trong mái ấm gia đình. Vậy sao không khóc trước mặt chồng ? Cũng đã có
rồi và cũng đã không. Tôi yếu mềm, hiền lành coi mái gia đình là lẽ sống. Tôi
không muốn gây gổ, tôi không muốn bất hòa. Đó là nhược điểm của hầu hết đàn bà
Việt Nam
để bảo vệ cho con cái có một đời sống gia đình ấm êm.
Biết bao mái ấm đến
giờ này con cái trưởng thành, thành danh không bắt đầu bằng những đêm khóc thầm
của bà mẹ. Và đó là kết quả mỹ mãn để mẹ mĩm cười sung sướng đi hết cuộc đời
mình.
Tôi không cố ý nói hầu
hết đàn ông. Tôi không nói các anh bội bạc nhưng đàn ông thường trái tim có
nhiều khe hở, có nhiều bè bạn, có nhiều cuộc chơi. Có những nói trong lúc giận
hờn, trong cơn say hay trước mặt bạn bè .Câu nói đó đôi khi vô tình, nhưng đôi
khi là những câu cố ý thật đau lòng. Đàn bà chúng tôi cũng không hầu hết là yên
phận, yêu và nhịn chồng. Nhưng dù sao phụ nữ vẫn coi gia đình và con cái là lẽ
sống đời mình. Người vợ luôn coi trọng người chồng vì nếu mình không tôn trọng
chồng thì sự bất tương kính sẽ làm gia đình gãy đổ.
Chồng tôi là lính. Anh
cưới tôi khi anh đã là lính mà là lính tác chiến nên gia đình không phải là nơi
anh sống thường xuyên. Anh có một mái gia đình gắn bó sinh tử hơn là vợ. Anh có
những người bạn chết sống với anh, chia sẻ những buồn vui và săn sóc anh nhiều
hơn là tôi. Cho nên dưới mắt anh tôi là một bóng mờ bên những vì sao chiến
trường đồng đội. Thế rồi vận nước đão điên, thế cờ lật ngược, anh bị tù hơn 8
năm, khi đứa con đầu lòng vừa 5 tháng tuổi. Những người bạn tù chết sống cùng
anh bên rừng Việt Bắc không phải là tôi hay con bé. Có những lúc anh gục xuống
dưới bó tre nặng oằn hay trượt chân xuống vực. Người đỡ anh lên là những người
cùng đói khát, bệnh tật giống anh.
Cuộc sống sau ngày
được thả về là bi ai là bất mãn, khi hàng ngày hay hằng tuần hàng tháng phải
trình diện chính quyền , thôn xã. Anh nhìn tôi, nhìn những người công nhân nông
trường đều là Cộng Sản vì đang làm việc và lãnh lương của nhà nước. Đôi kính
màu bị tráng đỏ của anh đã nhìn tất cả đời sống trong uất nghẹn, và tôi chính
là người gần gũi nhất, dễ dàng nhất để anh trút giận. Để anh nhìn cuộc đời mới
với đôi mắt tóe lửa căm thù. Anh chỉ vui và chơi với những anh em, bạn bè làm
tự do và say sưa để quên đời. Để chì chiết bản thân mình và gia đình trong nỗi
bi ai.
Tôi quyết phải xuất
ngoại để kéo chồng tôi sống lại. Để anh có thể làm chủ gia đình và cười trở lại
sau bao nhiêu năm u uất. Thế nhưng trời không chiều người . Mẹ chồng tôi quá
già yếu và mang nhiều bệnh tật. Tại trong nước đã phát hiện bà bị tiểu đường
nhưng không có thuốc chữa trị. Qua đây khoa học tiên tiến truy tầm ra nhiều
bệnh kéo theo. Chồng tôi một lần nữa bất mãn vì không thể đem cho mẹ một cuộc sống
sung sướng, khỏe mạnh như hàng mong muốn để đền ơn trời biển.
Đời sống, phong tục
nơi đây không giống Việt Nam .
Anh có cảm tưởng con cái bất phục mình và coi thường mình khi dám hỏi những
điều anh không thể giải thích. Anh tức giận khi con dám đề nghị anh ra sân hút
thuốc hay khuyên ba uống rượu ít đi. Anh tức tối khi đêm muốn ôm con ngủ mà nó
đề nghị ba nên về phòng ba ngủ đi, con lớn rồi con muốn ngủ một mình. Anh đã
từng mất cha khi còn rất bé chỉ 4 tuổi đầu. Anh thèm có cha ôm ngủ, anh thèm
cha nựng nịu, ve vuốt thương yêu. Nhưng tại sao con anh không có cảm giác đó
khi nó chưa có vợ, nó còn là con trai anh. Thì ra nó không thương anh. Nó không
có tình cảm cha con.
Những ý nghĩ sai lệch
đó làm chồng tôi rơi dần vào bệnh trầm cảm. Anh càng xuống tinh thần theo từng
ngày tháng bệnh của mẹ chồng tôi . Anh kê một giường bên cạnh mẹ ngủ ở đó và
tuyên bố : "Khi mệ chết tôi sẽ đi tu hay về VN cất
chòi giữ mồ mệ".
Thế nhưng mẹ chồng tôi
chưa chết anh đã trở thành một người bị bệnh suy nhược thần kinh và bệnh
Parkinson… Tôi vừa chăm mẹ chồng, vừa chăm anh với tất cả khả năng mình. Các
con tôi tự lo học và chia sẻ với mẹ những khi cần giúp. Chúng chịu đựng mỗi khi
ba lớn tiếng hay hờn giận vô lý. Chúng tìm trong web những gì liên hệ với bệnh
của ba để giúp mẹ đối phó hay chữa trị.
12 năm săn sóc chồng
tôi chưa một lần gây gổ hay lớn tiếng. Tôi thương anh vì cuộc đời anh bi ai
quá. Anh là một trong những nạn nhân của chiến tranh. Chiến tranh đã cướp đi
nhà cửa, đã thiêu rụi cả làng của anh, đốt cháy nhà anh và ông bà nội anh đã
cháy đen trong đống đổ nát. Chiến tranh đã đẩy anh ra khỏi làng quê, đã đưa anh
vào cuộc chiến và làm một người tù bị sĩ nhục, đói khát triền miên. Bị mất cả
quê hương, tương lai và chí hướng. Tôi chỉ có thể nhìn anh thông cảm, an ủi và
cho anh có một bờ vai để dựa vào đó mà nghiềm ngẫm nỗi buồn.
Tôi bất lực khi muốn
kéo anh ra khỏi vũng lầy của trầm uất. Tôi không thể hiện hữu trong tâm linh
anh để đẩy lùi những ám ảnh hay những bóng ma dĩ vãng. Tôi không thể gạt người
mẹ đáng kính ra khỏi sự nhớ nhung của anh. Không thể gặp mặt những người bạn
lính vô hình để khuyên họ cho anh về với thực tế, với vợ con. Tôi chỉ có thể ở
bên anh để săn sóc. Để xoa bóp những mỏi mê thể xác. Nấu cho anh những thức ăn
bổ dưỡng, lau nước miếng cho anh dù anh gạt phắt tay tôi ra. Hoặc nắm tay ân
cần mọi lúc. Dìu anh lên thang lầu hay săn sóc khi anh cần giải quyết việc vệ
sinh.
Tôi cám ơn đất nước
này đã cho tôi điều kiện để sống một cách no ấm mà toàn tâm, toàn ý làm nhiệm
vụ của mình.
Hôm qua con gái chở
tôi đi Bác Sĩ mắt. Cháu phải đem chồng tôi và hai đứa con theo luôn. Khi tôi
vào văn phòng BS, cả nhà phải ngồi ở hành lang để đợi. Khi tôi bước ra cháu
ngoại nhìn thấy và nói :
- Bà ngoại ra rồi kìa.
Tôi lại vào restroom
kế bên văn phòng trước khi ra xe. Chồng tôi thoáng thấy tôi rồi thấy một bà Mỹ
trắng ra cửa. Ông buông tay con gái và chạy theo bà ta. Con tôi kéo lại nói
không phải Má. Nhưng ông gạt phắt tay con gái và đi ra cửa. Hai đứa cháu cản
lại cũng bị ông hất mạnh đánh vào tay. Bốn người đứng chèn ngay cửa tự động
không ai ra vô được. Không cách nào lôi ông vào và cũng không thể để ông chạy
đi. Tôi từ cửa phòng vệ sinh bước ra, cháu la lớn :
- Ông ngoại ! Bà ngoại
nè ! Đây mới là bà ngoại mình mà.
Ông chồng tội nghiệp
của tôi nở một nụ cười và đi về phía tôi nhường chổ cho khách ra vô. Tôi dìu
chồng ra xe mà thương anh quá.
Hôm nay, khi tôi ngồi
bóp tay, chân cho chồng, anh hỏi tôi một câu mà tôi cảm động thật nhiều.:
- Mẹ mày có khỏe không
?
Ôi ! Hai tiếng "Mẹ
Mày" thân thương mà từ lâu tôi
không được nghe. Một câu hỏi thật tỉnh táo khiến tôi mừng quá đỗi. Tôi trả lời
chồng :
- Tui khỏe lắm. Còn Ba
mày như thế nào ?
Anh trả lời tôi :
- Tôi cũng khỏe, cũng
mệt và…
rồi những tiếng sau
lùng bùng trong cổ tôi chẳng nghe được gì hết.
Nhưng thôi ! Cũng đủ
lắm rồi, cũng đủ cho tôi vui vì biết anh tỉnh táo, có nghĩ đến mình. Cũng biết
rằng tôi rất mệt khi săn sóc anh.
Một câu hỏi và ánh mắt
khác ngày thường làm cho tôi vui nhiều lắm.Tôi biết
nếu tôi không đủ sức khỏe để ở bên anh, hoặc tôi mất trước anh thì các con tôi
đành đưa ba vào viện dưỡng lão. Bởi vì chăm sóc một người già bệnh như anh
không phải là chuyện dễ dàng. Các cháu còn phải đi làm, còn con cái, tất bật
trả nợ nhà và mọi tiện nghi đời sống.
Viện dưỡng lão không phải là nơi xấu, đó là mái nhà của những người già
sống cuối đời. Nhưng dù điều kiện có tốt đẹp đến đâu cũng thiếu một thứ rất
thiêng liêng và cần thiết. Đó là tình yêu thương gia đình, tiếng cười con cháu
và bàn tay nhăn nheo gắn bó của người phối ngẫu.
"Mẹ mày có khỏe không?'. Ông ơi ! câu hỏi ngọt ngào này của ông làm tôi vui biết mấy.
“Tôi khỏe lắm ông à!”. Tôi sẽ nắm tay ông, cùng ông đi cho hết đoạn đường trần gian. Bên bờ tử
sinh mình cùng nhau vượt dốc.
Ráng lên nghe ông. Vui lên nghe ông. Tui đang bên ông với hai bàn tay
một nụ cười. Bàn tay để ân cần chăm sóc và nụ cười thương yêu của một người vợ thủy
chung.
Nguyễn Thị Thêm - (13/8/14)
_____________________________________________________________________
No comments:
Post a Comment