Monday, July 28, 2014

THĂM TRẠI TÂM THẦN

Cẩm Tú Cầu




             Đã thật lâu, hôm nay trời nắng ráo chúng tôi đi thăm trại mồ côi, trại tâm thần. nơi mà tôi đã đến cách đây gần nửa năm

       Từ nhà tôi đến đó khoảng mười hai cây số, chúng tôi đi trên đường Thống Nhất đầy hoa vàng, những cây muồng vàng của tháng cuối Xuân ngập tràn hoa, những chuổi hoa như lồng đèn đong đưa trong gió sớm, hoa có màu vàng , không rực rỡ, không
kiêu sa, một màu vàng chanh, non nớt dại khờ. như màu nắng của mùa Thu, dịu mềm và êm ái, màu vàng thơ ngây của hoa, thật lãng mạn, thật trong veo. Nó  cho ta một nỗi niềm xa xôi, của thuở vàng son đã chìm khuất trong quá khứ, gợi nỗi nhớ mênh mang của thời mộng mơ. Cây của hoa này không lớn, không cao, không rợp bóng như cây phượng, nhưng  lá lại lớn hơn  lá phượng. Hai bên lề đường xác hoa rụng tơi tả, như tấm thảm vàng, một màu vàng nhẹ nhàng, yếu đuối thướt tha. Những cánh hoa nhỏ nhắn, bay tan tác đầy đường khi có cơn gió thổi qua.

  Rồi chúng tôi lại chạy ngang qua đường Hùng Vương, con đường này rợp màu hoa tím, hoa bằng lăng, hoa tím buồn, tím nhớ, tím thuỷ chung, tím bâng khuâng, Những chùm hoa tím sẩm, cho ta một cảm giác buồn buồn, sầu lắng nhớ  nhung. màu hoa của tuổi hẹn hò

       Vừa rồi có dịp tôi về đồng bằng, tôi cũng đi ngang qua con đường đầy hoa bằng lăng, nhưng hoa ở đây nó lại mang màu tím hồng, chắc vì ánh nắng gay gắt và gió của miền biển mặn, nên màu hoa không tím buồn,  không tím nhớ bâng khuâng. tạo cho ta một cảm giác vui vui trong lòng người du khách

      Qua mấy con đường đôi sạch sẽ, còn cách núi Hàm Rồng khoảng cây số, về phía tay mặt, đập vào mắt tôi một dãy nhà dài, chung quanh có vườn cây ăn trái, những trái bơ láng bóng treo lơ lững trên cây , chen chúc giữa những đám lá xanh tươi, có cây nhãn, cây chôm chôm, cây xoài trái lúc lỉu  v..v...

      Hôm nay chúng tôi đến trại mồ côi trước, vừa bước vào cổng các cháu đã túa ra mừng rỡ, chào hỏi rối rít, những đôi mắt ngây thơ, trong xanh, ánh lên nỗi mừng vui làm cho tâm tư chúng tôi thật ấm áp. Xơ quản lý cho các cháu vào lớp học, vì lâu nay anh  không quản ngại đường sá xa xôi, đến dạy Anh Văn cho các cháu mồ côi mỗi tuần hai giờ. Đây là tấm lòng, một chút nhỏ nhoi mà anh thực hiện trong thời gian hơn năm nay. Hôm nay tôi photo mấy cuốn sách học tiếng Anh  đến phát cho các cháu và mỗi cháu một hộp bút chì màu để chúng tô, vẽ. Những đôi mắt long lanh, rạng rỡ, những nụ cười mãn nguyện đầy niềm vui khi nhận được quà, của chúng tôi, tôi cũng thây vui lây. có cháu hiện rõ nét nôn nao trông mau hết giờ học để tô các hình trong sách mà tôi vừa tặng

         Các cháu học thật nghiêm túc, cháu nào cũng ngoan, mỗi lần đến phiên mình trả bài, cháu nào cũng thuộc và đọc thật chính xác rõ ràng, làm cho lớp học đầy sống động, vui tươi, các cháu học rất chăm chỉ. Nhìn những đôi mắt ngây thơ, trong sáng, nhìn những nụ cười vô tư của các cháu, lòng tôi dậy lên bao mối tình cảm thân thương ấm áp

   Tôi nhìn cháu bị mất hai bàn tay, hôm nay trông cháu lớn hẳn, nhưng đôi mắt to đen, có hàng mi rợp bóng, vẫn mang một nét buồn trống vắng xa xăm, nhìn cháu, tôi như đọc được tâm trạng, cô đơn, lẻ loi của kiếp người,  nỗi lòng  của cuộc đời thiếu may mắn, tôi cứ phân vân tự hỏi với lòng mình, cháu sẽ nghĩ gì đây khi cháu lớn lên, khi cháu hiểu biết về thực tại của cháu. về số phận hẩm hiu của cháu mà ông trời lại ban cho sắc đẹp, mà biết bao cô gái khác thèm muốn, ước mơ, cháu có tiếc nuối và oán hận cao xanh không ?

      Theo souer kể, souer bắp gặp cháu khi đang kẹp cái cây bằng đôi tay tật nguyền của mình để bươi đống rác, trong cái bì cháu mang trên người chỉ có mấy trái chanh dập, souer bắt cháu dẫn về nhà. Ôi thôi! Căn nhà chỉ là mấy tấm bạt rách che chắn không kín đáo, xiu vẹo, nằm núp bên ven làng, ba cháu bị sốt rét nằm một chỗ còn mẹ cháu mới sinh em bé được mấy ngày, cùng với hai đứa em nhỏ nheo nhóc không quần áo, gầy còm, đen nhẻm gia cảnh thật thiếu thốn cùng bần. Khi ấy souer đem cháu về nuôi cho đến hôm nay và thỉnh thoảng giúp đỡ chút ít cho cha mẹ cháu

    Trại mồ côi hôm nay có thêm tám cháu và một cháu nhỏ mới sinh được hai tháng, được souer quản lý cho tá túc. Em có hoàn cảnh thật đáng thương, cha ở tận vùng quê xa lắc, rất nghèo, mẹ mất ở với mẹ sau, rất khổ nhọc, thiếu hẳn tình thương yêu của cha mẹ, thiếu hẳn bàn tay chăm sóc của mẹ hiền, ba chỉ lo đi làm rừng, làm rẩy  Em nghe các bạn rủ ra thành phố kiếm việc làm.  Ra thành phố em đi  bưng cafe. Vì có chút nhăn sắc trời cho,  rồi em bị dụ dỗ, tuổi mười bảy non nớt, em chưa biết giữ an toàn cho bản thân mình, em bị dính bầu. Tuy tuổi đời còn quá non trẻ, nhưng em quyết giữ lại một sinh linh bé nhỏ trong cơ thể mình, có lẽ vì em sợ, vì em không nỡ. biết bao nhiêu nỗi dằn vặt xâu xé trong trái tim em " để hoặc phá bỏ " Biết bao nỗi đắn đo suy tính, biết bao nỗi phân vân choáng ngợp tâm tư em.  Cuối cùng rồi em liều.  Rồi em bơ vơ, rồi em lạc lõng giữa dòng đời, may có người chỉ em đến với Souer, em được sự bảo bọc tận tình. Nhìn cháu bé hai tháng tuổi bé bỏng, da trắng ửng hồng, nét mặt xinh xinh vô tội, rồi đây sẽ ra sao, trong những ngày tháng tiếp theo,  nhìn người mẹ nhỏ xíu chưa trọn vẹn tuổi đời, lòng tôi lại dâng trào một mối thương cảm xót xa.

   Chia tay trại mồ côi, tôi mang trong tâm tư nhiều hình ảnh, nhiều cảm xúc buồn buồn
     Trên đường về tôi ghé trại tâm thần, con đường chẳng có gì thay đổi, vẫn vùng đất khô cằn nằm sát ven núi, cỏ cũng không lên nổi. Nhưng trại có thêm một mái nhà đang xây sắp xong, nằm phía bên mặt, theo chị Hà cho biết, mùa thu hoạch cafe vừa rồi có dư chút ít, nên anh chị xây phòng cho các người điên nặng ở riêng. Trại hôm nay rất đông, vì là mùa nắng, những cơn điên dễ phác tác và có hai người bệnh quá nặng, đã cởi hết quần áo nhảy múa vui đùa, khi thì khóc ngất, khi thì cười thái quá,đôi mắt, khi âm u xa vắng, khi long lanh đến rợn người....  Bổng dưng    như có một cái gì dẫm lên tôi vỡ oà tan tác.  Tôi nhắm mắt lại mà nghe tim mình  thổn thức nhói đau, một nỗi đau vô bờ bến. Trời ơi! Làm sao tôi có thể giúp họ đây, làm sao tôi có thể, sẻ chia những nỗi bất hạnh mà họ đang gánh chịu, tôi như chới với giữa  vùng trời lãng đãng. mù sương... Tôi nhìn lên cao xanh và lẩm bẩm " Sao nở đày đoạ một kiếp người ", tôi nghe vành môi mình mặn chát và bổng nhớ đến bài hát của Nhật Trường..

   Em chỉ là người điên trong vườn hoa tình ái
   Em chỉ là người say bên đường anh nhìn thấy
   Anh đi đi, người điên không biết nhớ
   Và người say không biết buồn....

 Sự thật họ có buồn đâu, họ vui quá đấy thôi, chỉ những người nhìn thấy họ mới chua xót, mới tê đắng cỏi lòng.....Quá xúc động tôi cũng không tim hiểu gia cảnh của hai người này

    Tôi hỏi thăm ông già mù, năm ngoái, được biết ông đã mất trong một chiều cuối Đông lạnh giá, vì tuổi gìà sức yếu, vì không chịu ăn uống, vì buồn phiền, vì nhớ nhung người vợ đã bỏ ông mà đi trước
     Hai ngày sau an táng ông ở sau đồi, vì đợi con gái ông ở Đồng Nai ra nhưng không kịp. Thương thay! ước nguyện của ông được chết cùng bà, được năm bên bà đã không toại nguyện. Nhìn triền đồi thoai thoải  cách trại khoảng cây số, nơi an táng những người, bỏ mạng ở trại tâm thần này, nếu không có thân nhân đem về mai táng.  Những nấm đât đơn sơ, thấp lè tè, với tấm bia bằng cây gỗ dựng lên như để làm dấu, cho một kiếp người đã ra đi mãi mãi không bao giờ trở lại, sao quá nhỏ nhoi, quá đơn giản lòng tôi bổng dưng chùng xuống nghẹn ngào. Tôi nghĩ đến kiếp người ngắn ngủi, mà trên cỏi đời này mấy ai được hạnh phúc trọn vẹn, mấy ai được thoả mản với ước vọng của mình 

    Tôi ra về với nỗi vui buồn đan xen, vui vì các cháu mồ côi học giỏi chăm ngoan, cuối năm có nhiều cháu được phần thưởng của nhà trường và nhất là môn Anh Văn cháu nào cũng được điểm cao. Buồn vì trước mắt tôi bao cảnh đời bất hạnh, mà tôi chỉ nhìn thôi, nhìn mà chua xót tâm tư, mà tê dại cỏi lòng, nỗi bất lực cứ xoắn lấy trong lòng  Tôi suy nghĩ thà mình đừng nghe, đừng thấy, đừng biết để lòng mình được thanh thản vô tư.

Cẩm Tú Cầu.

________________________________________________

1 comment:

  1. Chị viết thật dễ thương , Cám ơn tác giả.
    Mình luôn thích đọc truyện của chị.
    Phan Việt

    ReplyDelete