Đông Oanh
Tan học. Uyên ôm cặp trước ngực chầm chậm đi dọc theo hành lang trường Sư Phạm
Quy Nhơn. Áo dài xanh nhạt bay bay trong gió. Áo len pullover xanh đậm ôm gọn
bờ vai nhỏ nhắn se se lạnh. Nàng cúi đầu lững thững bước. Một nỗi buồn man mác,
một hình ảnh ẩn hiện, một tên gọi không dám thốt thành lời. Nàng cảm thấy lẻ
loi khi nghĩ đến đêm nay Giáng Sinh nàng lại cô đơn một mình và nhớ đến người
ấy. Mím môi ngẩng đầu cố gạt nỗi buồn, nàng dấn bước đến nhà xe. Bỗng có tiếng
gọi, giọng nghe ngập ngừng :
- Uyên … Uyên ơi! Chờ với…
Uyên quay lại. Phương, bạn học cùng lớp đang bước sau nàng. Mỉm cười, nàng đứng lại và thốt lên vui vẻ:
- Ủa! Nãy giờ Phương đi sau Uyên đó hả?
- Ừm… ừm Thấy Uyên có vẻ suy tư quá nên… không dám…
- Không dám…cái gì?
Phương cười cười không trả lời và Uyên cũng không hỏi tiếp. Cả hai đi bên nhau. Uyên chợt nhận ra đây là lần đầu tiên nàng đi bên Phương. Hôm nay Phương cũng rất lịch sự trong áo sơ-mi trắng và chiếc măng-tô đen. Anh chàng có cặp mắt to, chiếc răng khểnh với nụ cười lúc nào cũng thấy như ngập ngừng, và một gương mặt rất dễ dàng ửng đỏ. Phương là một con chiên rất ngoan đạo. Nghe nói anh chàng không bao giờ bỏ lễ nhà thờ một buổi nào. Bỗng Phương rút từ trong cặp ra một gói nhỏ được bọc giấy hoa có cột nơ xinh xắn :
- Tặng Uyên nè!
Uyên tròn mắt ngạc nhiên :
- Tặng Uyên?
- Ừ! Quà Noel của Phương đó!
- Quà Noel? Uyên có theo đạo đâu ! Với lại… sao Phương tự nhiên tặng quà cho Uyên ? Uyên…
- Sao lại tự nhiên? Bộ tặng quà cho Uyên hổng được sao?
- Uyên đâu …
Uyên kịp thời ngăn lại không nói hết câu Uyên đâu phải là gì của Phương đâu mà tặng quà? Nàng vội nói sang ý khác :
- Uyên đâu có quà cho Phương. Uyên hổng dám nhận đâu!
Uyên muốn nói Phương đem về tặng Tâm đi! Nghe nói hai người bồ nhau mà! Nhưng nàng ngại ngần không dám nói ra.
- Uyên nhận đi mà! Không thì Phương buồn lắm đó!
Mặt Phương đỏ lựng trông rất thiểu não. Và Uyên cũng không đành lòng. Dù sao thì ai lại chẳng thích nhận quà tặng kia chứ!
- Vậy… Cám ơn Phương nhen!
Khi Uyên đưa tay nhận món quà, cả hai cùng lúng túng. Uyên nhìn thấy tay Phương run run và…tự nhiên tay Uyên cũng …run theo! Bất giác nàng nhìn quanh xem có ai thấy không. Thật may chẳng ai để ý, có lẽ ai cũng vội vã để về nhà đón lễ.
- Uyên … Uyên ơi! Chờ với…
Uyên quay lại. Phương, bạn học cùng lớp đang bước sau nàng. Mỉm cười, nàng đứng lại và thốt lên vui vẻ:
- Ủa! Nãy giờ Phương đi sau Uyên đó hả?
- Ừm… ừm Thấy Uyên có vẻ suy tư quá nên… không dám…
- Không dám…cái gì?
Phương cười cười không trả lời và Uyên cũng không hỏi tiếp. Cả hai đi bên nhau. Uyên chợt nhận ra đây là lần đầu tiên nàng đi bên Phương. Hôm nay Phương cũng rất lịch sự trong áo sơ-mi trắng và chiếc măng-tô đen. Anh chàng có cặp mắt to, chiếc răng khểnh với nụ cười lúc nào cũng thấy như ngập ngừng, và một gương mặt rất dễ dàng ửng đỏ. Phương là một con chiên rất ngoan đạo. Nghe nói anh chàng không bao giờ bỏ lễ nhà thờ một buổi nào. Bỗng Phương rút từ trong cặp ra một gói nhỏ được bọc giấy hoa có cột nơ xinh xắn :
- Tặng Uyên nè!
Uyên tròn mắt ngạc nhiên :
- Tặng Uyên?
- Ừ! Quà Noel của Phương đó!
- Quà Noel? Uyên có theo đạo đâu ! Với lại… sao Phương tự nhiên tặng quà cho Uyên ? Uyên…
- Sao lại tự nhiên? Bộ tặng quà cho Uyên hổng được sao?
- Uyên đâu …
Uyên kịp thời ngăn lại không nói hết câu Uyên đâu phải là gì của Phương đâu mà tặng quà? Nàng vội nói sang ý khác :
- Uyên đâu có quà cho Phương. Uyên hổng dám nhận đâu!
Uyên muốn nói Phương đem về tặng Tâm đi! Nghe nói hai người bồ nhau mà! Nhưng nàng ngại ngần không dám nói ra.
- Uyên nhận đi mà! Không thì Phương buồn lắm đó!
Mặt Phương đỏ lựng trông rất thiểu não. Và Uyên cũng không đành lòng. Dù sao thì ai lại chẳng thích nhận quà tặng kia chứ!
- Vậy… Cám ơn Phương nhen!
Khi Uyên đưa tay nhận món quà, cả hai cùng lúng túng. Uyên nhìn thấy tay Phương run run và…tự nhiên tay Uyên cũng …run theo! Bất giác nàng nhìn quanh xem có ai thấy không. Thật may chẳng ai để ý, có lẽ ai cũng vội vã để về nhà đón lễ.
Khi vào nhà xe , Uyên cố ý nán lại lâu hơn chờ Phương ra trước một lúc nàng mới ra sau. Trong lòng nàng vẫn đang thắc mắc về món quà và về chuyện Phương và Tâm. Sao vậy nhỉ? Món quà là có ý gì? Hai người thế nào rồi? Họ giận nhau ư? Nàng chỉ biết Tâm thôi nhưng không chơi thân với nhau tuy ở gần nhà. Dù sao nàng cũng không muốn xen vào chuyện của hai người. Chuyện riêng của nàng với người ấy cũng đủ rắc rối khiến nàng đau buồn rồi. Mà đã có gì đâu nào, một món quà nhỏ thôi, bạn bè bình thường cũng có thể tặng quà Giáng Sinh chứ nhỉ?
Ra khỏi nhà xe, nàng giật mình khi thấy Phương đang đứng dưới một gốc cây chờ nàng. Lúng túng chẳng biết nói gì, nàng im lặng dắt xe ra cổng. Phương dắt xe đi bên nàng cũng bối rối không kém! Một lát sau Phương nói :
- Tối nay… Uyên… đi nhà thờ với Phương nhé!
Uyên ngạc nhiên nói mau :
- Ồ! Không…không…Uyên không có đạo!
- Đi với Phương mà. Phương làm gì Uyên làm nấy!
Uyên lắc đầu :
- Không! Uyên không dám! Uyên sợ lắm!
- Uyên chằng cần làm gì cả, chỉ đứng bên Phương thôi!
Uyên buột miệng :
- Sao Phương không rủ Tâm đi?
Phương ngó sang chỗ khác :
- Tâm là Tâm, Phương là Phương thôi.
- Vậy mà Uyên tưởng hai người…Nhưng thôi xin lỗi Phương nghen, Uyên có hẹn bạn trước rồi!
Phương quay lại nhìn thẳng Uyên :
- Phương và Tâm đâu có gì… chỉ là bạn thôi …
- Uyên cũng… đâu có nói gì! Thôi chào nhé! Uyên đi trước. Giáng Sinh vui vẻ!
* * *
Lần đầu tiên nhận được quà Giáng Sinh từ một người con trai, lòng Uyên cũng thấy vui vui. Đó là một chiếc kẹp nho nhỏ xinh xinh để kẹp một bên mái tóc và một tấm thiệp Giáng Sinh với dòng chữ nắn nót chân phương: Thân tặng Hạ Uyên, Mùa Noel 74. Phương cũng thật khéo chọn, chiếc kẹp rất vừa ý nàng.
Chiều hôm đó đi học về Uyên gặp Tâm ở đầu ngõ. Tâm hỏi :
- Tối nay Uyên có đi đâu chơi không?
Uyên lưỡng lự :
- Mình chưa quyết định. Còn Tâm?
- À! Chắc mình sẽ đi nhà thờ.
Uyên thắc mắc :
- Tâm đâu phải đạo Công giáo!
- Ờ! Thì mình đi chơi thôi mà!
Uyên cười :
- Ờ há! Giáng Sinh vui vẻ nghen!
- Giáng Sinh vui vẻ!
Sau khi chào Tâm rồi Uyên nghĩ chắc là Tâm sẽ đi nhà thờ với Phương. Nàng cảm thấy nhẹ lòng khi nhớ lại ban chiều nàng đã từ chối lời mời của Phương. Thật là một quyết định sáng suốt, nếu không nàng sẽ rất khó xử với Tâm, dù sao cũng là bạn bè hàng xóm.
Buổi tối sau khi cơm nước dọn dẹp xong, Uyên sửa soạn mặc một bộ đồ tây, kẹp tóc bằng cái kẹp Phương mới tặng và khoác chiếc jacket bằng da chị Uyên mới mua ở Đà Lạt về cho. Và thật quá bất ngờ, khi nhìn ra cửa nàng thấy Phương hiện ra. Nàng đã từ chối rồi mà! Sao Phương lại đến làm gì nhỉ?
Không muốn mời Phương vào nhà. Mở cửa bước ra, nàng nhìn Phương thắc mắc :
- Phương đến… Có việc gì ?
Phương cười ngượng ngập :
- Phương muốn …mời Uyên đi nhà thờ với Phương.
Uyên lắc đầu :
- Xin lỗi Phương. Uyên đã nói Uyên có hẹn rồi mà!
Phương cố gắng giải thích :
- Phương và Tâm chỉ là bạn. Uyên hiểu lầm rồi!
Uyên mỉm cười :
- Thì đó là chuyện của Phương Tâm, không liên quan gì đến Uyên. Chỉ là ..Uyên đã có hẹn trước rồi!
Phương rầu rĩ nhìn Uyên, cặp mắt anh bỗng sáng lên khi nhìn thấy chiếc kẹp trên tóc Uyên. Nàng mỉm cười đưa tay lên sờ vào chiếc kẹp :
- Cám ơn Phương về chiếc kẹp. Uyên rất thích.
- Nó hợp với Uyên lắm. Nhưng …Phương thích Uyên mặc áo dài xanh như hồi chiều hơn. Bộ đồ này…trông Uyên…
Bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, Uyên quay mặt đi chỗ khác :
- Uyên mặc gì… Kệ Uyên!
Phương đỏ mặt :
- Thôi, chào nhé! Giáng Sinh vui vẻ!
Uyên quay lại mỉm cười :
- Giáng Sinh vui vẻ!
* * *
Thực ra Uyên đâu có hẹn với ai. Nàng và người ấy gặp nhau quá muộn màng khi người ấy đã thuộc về người khác và đang có bổn phận với gia đình. Nàng đang cần có thời gian để quên đi! Lang thang một mình khắp các đường phố Quy Nhơn. thọc tay vào túi áo da, nàng đi hết đường Gia Long, băng qua công viên đến Võ Tánh, Hai Bà Trưng, Trần Cao Vân, Nguyễn Huệ…. Người đi đường càng lúc càng đông, quần áo lạnh đủ loại màu sắc. Tiếng chuông giáo đường vang lên thánh thót nơi Nhà Thờ Lớn. Uyên cũng hòa vào dòng người đi vào đường Lê Thánh Tôn đến Nhà Thờ.Tuy không có đạo nhưng nàng rất thích cái giá lạnh của đêm đông Giáng Sinh và cũng hay đi dạo xem người ta đi lễ nhà thờ. Đêm nay giáo dân đứng cả ngoài sân giáo đường. Nhìn những gương mặt thành kính trang nghiêm hướng về Đức Chúa, Uyên thấy lòng dịu lại. Thật hạnh phúc làm sao khi có một đức tin để nương cậy, gửi gắm!. Uyên bỗng ước gì mình là người có đạo. Bất giác nàng nhắm mắt và khấn thầm lạy Chúa cho con sự bình an trong tâm hồn và có thể quên được người ấy…lạy Chúa…
Mở mắt ra Uyên thấy lòng thanh thản lạ thường. Chúa đã nghe được lời khấn nguyện của nàng rồi chăng? Mỉm cười trước sự ngô nghê của mình nàng tìm lối ra nhường chỗ cho những con chiên ngoan đạo. Bỗng …nàng thấy dáng dấp một chiếc áo măng- tô quen quen. Đúng rồi! Chiếc măng-tô đen, chính là Phương đang đứng đó. Bên cạnh là chiếc áo len màu huyết dụ, chính là Tâm! Cả hai đang đứng nghiêm trang bên nhau trông rất đẹp đôi. Uyên sững người……Bỗng Phương quay mặt lại. Uyên vội vàng quay mặt đi. Nàng bước vội ra khỏi chỗ ấy……Rồi… không hiểu sao nàng quay lại nhìn lần nữa và thấy Phương mặt đỏ như gấc vội vã quay đi. Bên cạnh, Tâm vẫn đang nhắm mắt chẳng biết gì. Uyên biết Tâm là người ngoại đạo và có lẽ Tâm cũng đang cầu xin Chúa giống như Uyên lúc nãy. Chỉ có điều chắc chắn là Tâm đang cầu nguyện cho nàng có được người thương. Khác với Uyên, nàng đã cầu xin Chúa cho nàng quên đi người nàng thương! …Chúa ơi…con là người ngoại đạo… nhưng con tin có Chúa ở trên trời…
Tiếng chuông giáo đường lại vang lên đíng đong…đíng đong… đíng đong…
Đông Oanh
(Đêm Giáng Sinh 2010) ____________________________________
___________________________________________________________
No comments:
Post a Comment