Nguyễn Bích Sơn
Thắp nén
nhang lên bàn thờ, nhìn ảnh con lòng Mẹ đau quặng thắt… Không
còn nước mắt để mà khóc cho con. Con ơi ! Mới đó mà đã 38 năm – 38 năm… Ngày con lìa bỏ cõi đời không
có Mẹ Cha bên cạnh. Con như một đứa trẻ mồ côi – mặc dù con có đủ cả Mẹ lẫn Cha… Ôi ! Tội nghiệp Con tôi…
Nỗi buồn thương nhớ chợt vây
quanh lấy Mẹ… Nhìn ảnh Con
và Bố là Mẹ trở về với niềm cô đơn bất tận. Nước mắt Mẹ lưng
tròng… Thước phim dĩ vãng lại quay về… Như thường lệ mỗi lần đi thăm nuôi Bố, Mẹ phải chuẩn bị những vật dụng cần thiết để đem
theo, nào là thức ăn,
thuốc lá, thuốc
tây… v… v… (cái gì cũng cần). Mẹ đang trộn những loại bột (ngũ cốc) lại với nhau để cho vào hũ nhựa ngày
mai đi thăm Bố, thì từ đâu Con chạy lại, thò tay bốc nắm bột cho
vào miệng, Mẹ la lên : “Ly (tên gọi ở nhà), không được ăn, để ngày mai Mẹ đem cho
Bố”, Con nhoẻ miệng cười rồi bỏ chạy… Mọi chuyện tưởng không
có gì, nếu…
Hôm sau Mẹ đi thăm
Bố cùng với cô Bé và nhóm bạn, đi được hơn nửa đường thì
trời bỗng mưa như thác đổ, cơn mưa kéo dài, và trở nên lụt lội. Thường thì Mẹ đi về trong ngày, nhưng vì mưa lụt nên hôm sau mới về đến nhà.
Sau giờ thăm
nuôi, bạn bè nói không có xe vô
trong này, kiểu này chắc phải ngủ lại đêm
nay mai mới về được, tự nhiên lòng Mẹ thấy nóng và bồn chồn khó chịu. Như có điều gì
thôi thúc và xui khiến, Mẹ muốn về ngay; nên khi cơn mưa vừa dứt Mẹ nói với cô Bé : “Cô Bé về đi,
mình đi bộ ra lộ chính rồi đón xe
về. Sao chị thấy nóng
ruột quá” – “Tùy chị chứ xa lắm đó”. Mẹ có rủ mọi người cùng đi, nhưng không
ai chịu, họ cũng
nói đường xa, đợi xe ngày mai hẳn về. Suy nghĩ một lúc rồi Mẹ quyết định đi, không hiểu sao,
có gì thôi thúc. Mẹ nói :
“Đi thôi cô Bé, không xa đâu, đợi xe biết chừng nào,
ra lộ chính đón xe về kịp mà. Thế là Mẹ và cô Bé
ra đi, mọi người nhìn Mẹ ái ngại, không cản được… Mẹ cứ tưởng là gần, không ngờ đi
hoài… đi mãi… không thấy đâu là đâu, cũng may là trời tạnh hẵn mưa, nhưng đường đất trơn trợt, Mẹ phải cất dép đi
chân không, khi đi mấy ngón
chân phải bấu chặt xuống đường, nếu không sẽ bị trợt té, cứ thế mà đi
trên đường mòn trong núi không một bóng người. Đi được một đoạn thật xa thì gặp một người đàn
ông, hỏi thăm : “Anh ơi ! Ra tới quốc lộ còn xa
không Anh ? – “Còn xa lắm, sao
hai chị gan vậy, con truông này cọp hay về lắm, hai
chị đi nhanh lên, đến xóm nhà xin tá túc qua đêm, rồi sáng mai hãy đi” – “Cám ơn Anh”.
Nỗi sợ hãi đến với Mẹ (chắc cô Bé
cũng vậy) nhưng không ai dám nói ra điều này,
đi trở lại chăng
? Không được, đi đã khá xa rồi, đành phải đi tiếp thôi , cứ vậy mà hai chị em lầm lũi, lầm lũi… bước đi không nói năng gì. Trời sắp tối, thấp thoáng
thấy xóm nhà, hai Chị
Em mừng quá, rảo bước nhanh
hơn… Đến nơi Mẹ xin nghỉ chân qua đêm, không ngờ bị họ từ chối, nói
là không dám chứa người lạ, sợ bị kiểm điểm… Hai Chị Em đành phải tiếp tục đi, Mẹ không hiểu sao
lúc đó Mẹ lại mạnh, dẻo dai và sung sức như vậy, như
có người phù hộ Mẹ ? Với những bước chân khập khểnh của Mẹ, Mẹ đã đi
suốt một đoạn đường dài
không biết mệt và cứ thế Mẹ đi tiếp… đi tiếp… , gặp xóm nhà thứ hai và
Mẹ cũng vào xin như vậy, lại bị từ chối… Giọt nước mắt buồn tủi chợt lăn
trên gò má, Mẹ đưa
tay chùi nhanh và cố nén lại, nuốt ngược vào trong dòng nước mắt chực trào
ra… Sao người ta lại nhẫn tâm như vậy ? – Thật không có tình người ! Trời đã chạn vạn tối, nỗi sợ hãi
tăng dần… nhưng biết làm
sao đây, phải tiếp tục đi
thôi… Nhìn thấy bóng đèn nhà ai thấp thoáng từ xa, đôi
chân khập khểnh của Mẹ lại rảo bước nhanh
hơn suýt té mấy lần; Mẹ lâm râm cầu nguyện, xin Chư Phật xót thương…
Trời không
phụ lòng người, có tiếng chó sủa, Mẹ bước vào sân, người đàn
ông trung niên từ trong
nhà bước ra, hỏi : “Chị hỏi ai ?” – “Dạ… Chị Em tôi đi thăm nuôi chồng ở tù, vì không có xe nên lỡ đường, xin Anh cho Chị Em tôi
tạm nghỉ chân ở đây vài
giờ, sáng sớm chúng tôi ra lộ đón xe
về”. Anh ta vui vẻ nhận lời ngay và mời vào
nhà, vào trong Anh ta giới thiệu Bà cụ trong nhà là Mẹ Anh ta. Mẹ chào và
nói : “Cũng may có Anh và Bác cho ở nhờ, nếu không
Chị Em tôi không biết phải làm
sao, trời tối đi đường vắng sợ quá,
chúng tôi có vào xin mấy nhà trước mà họ không
cho, họ nói sợ chứa người lạ. Anh ta
nói : “Họ sợ bị phê bình kiểm điểm, có nhà là V C nằm vùng,
sức mấy mà họ cho. Tui cũng là lính VNCH, không cấp bậc gì nên
không bị cải tạo, và
tui cũng cóc sợ ai. Hai
chị cứ nghỉ ở đây,
mai sáng rồi đi, ra tới ngoài lộ đón xe
cũng còn mấy cây số nữa. Mẹ ngồi xuống tấm phản gỗ, lúc đó Mẹ mới thấm mệt và mệt mỏi vô
cùng, hai chân mỏi nhừ, sưng vù, lật dưới lòng
bàn chân thì thấy rướm máu. Đã ngồi xuống rồi thì Mẹ không cách nào đứng dậy nổi…
Con biết không,
đây là lần đầu tiên trong đời, Mẹ đi bộ lại đi chân không với đôi
chân tàn tật nữa thì
làm sao không mệt hả con ? Nhưng nghĩ
đến Bố, đến sự chịu đựng khổ nhục, ăn
không no, mặc không ấm, lao động cực nhọc của Bố thì so
với Mẹ có là
bao! Có lần Bố nói với Mẹ : “Nếu không
có Em và Con, chắc Anh
không chịu đựng nổi”. Cũng
vì thế mà Mẹ tự nhủ với lòng sẽ không bỏ sót kỳ thăm nuôi nào, dù đường đi có cực khổ bao nhiêu Mẹ đều không bỏ cuộc… Bây giờ nhớ lại, thấy mình cũng giỏi thật, với đôi
chân khập khểnh này mà vượt qua được ba mươi bảy cây số đường. Ôi ! Sức mạnh của tình
yêu… !
Đêm đó Mẹ không
ngủ được, cứ trông trời mau
sáng để mà đi, lòng bồn chồn khó chịu, rồi Mẹ liên tưởng tới Bố… Mới ngày nào đó một chàng
Không Quân oai hùng… bây giờ vóc
dáng tiều tụy, ốm, đen,
đôi mắt trủng sâu,
nét mặt buồn bã, Mẹ bật khóc
trong nghẹn ngào, uất hận… Thương quá Nghề ơi ! Cũng tại Em mà
Anh kẹt lại…
Tờ mờ sáng Mẹ vùng dậy và ra đi sau khi ngỏ lời vô cùng cám ơn Mẹ con Anh chủ nhà.
“Hai chị đi cẩn thận cũng
còn khá xa, chị đi cho
kịp chuyến xe của các
phiên chợ”. Mẹ nghe tiếng Bà Cụ nói : “Tội nghiệp đã vậy mà còn đi thăm nuôi chồng”. Ra
tới lộ chính
thì trời sáng hẵn. Mẹ đón xe
về Qui Nhơn, đến gần trưa thì về tới. Vừa bước xuống xe thì đã thấy Dì Hoa
(con Ông Chú) ra đón : “Sao giờ này Chị mới về ?” – “Trời mưa lụt không
có xe nên bây giờ mới về, sao hôm nay tốt với Chị vậy ?” –
“Thường Chị đi về trong
ngày, mà nay Chị mới về nên Bác
lo, biểu Em lên đón Chị”. Rồi Dì Hoa
giành xách những giỏ không cho Mẹ. Khi đi
ngang qua hàng mấy bà bán
gánh trái cây hằng ngày,
thấy Mẹ họ đứng lên
nhìn Mẹ với đôi mắt ái ngại thương cảm. Mẹ nghe tiếng ai đó nói : “Cảnh gì mà
tội quá, đi thăm nuôi chồng ở tù, ở nhà con chết”, Mẹ giật thót
người vụt quay
qua hỏi Dì Hoa : “Ai chết Hoa ?” : “Đâu có ai !”, Mẹ bước nhanh
qua góc đường, nhìn về hướng nhà
mình, thấy có đông người đứng phía trước, Mẹ lại hỏi Dì : “Sao có đông người đứng tụ tập trước nhà
mình vậy Hoa ? Bộ có chuyện gì hả ?” – “Đâu có gì đâu, thôi đi nhanh về nghỉ Chị”. Dì Hoa vịn tay Mẹ dìu đi. Mẹ thoáng
nghĩ có điều gì đó bất an, Mẹ bước vội, nếu chân Mẹ chạy
được là Mẹ đã chạy rồi đó Con biết không
? Gần tới nhà,
thấy những khuôn
mặt quen thuộc của chòm
xóm, Mẹ bước vào
ngang cửa, Ông Bà Ngoại vừa thấy Mẹ oà khóc
nức nở, mặt Mẹ xây xẩm, thân hình chao đảo, có ai
đó vịn Mẹ dẫn vào nhà, Mẹ trông
thấy trên đi-văng con của Mẹ nằm đó thẳng băng
với bộ đồ trắng xoá.
Mẹ chưa xác định được đứa nào, Chị Hai hay
là Con ? Mẹ chồm tới khuỵu xuống và ngất đi, mọi người đỡ lấy Mẹ khiêng
vào phòng. Dự đoán được điều này
nên Ông ngoại đã nhờ bác sĩ quen lo cho Mẹ…
Lúc tỉnh dậy, xung quanh Mẹ có bạn bè và chòm xóm, có ai đó đưa Mẹ ly sửa và nói : “Uống đi
cho khoẻ Em”. Mẹ thấy nghẹn ở cổ họng,
không biết chuyện gì đã xãy ra ? Chặp lâu Mẹ hỏi Bà Ngoại : “Má, đứa nào chết ? Và tại sao chết ? Hôm con đi, đâu có đứa nào
đau yếu hết mà, TiTi , Lyly ?”. Tự nhiên Mẹ nghĩ tới Chị Hai
con, Chị ốm yếu lại bị bệnh suyển, chứ Mẹ đâu có
ngờ lại chính
là Con, đứa con gái trắng trẻo, mập mạp của Bố Mẹ. Trời ơi ! Sao lại như vậy ? Con
đang khoẻ mạnh, mập mạp sao lại chết đi ? Sao con chết đi lúc không có Bố Mẹ ở nhà ? Sao con ra đi một cách tức tưởi vậy hả Con ?
Sao Con không đợi Mẹ về. Con ơi là Co! Mẹ khóc, Mẹ gào không thành lời, lòng
Mẹ tan nát, xót xa đau khổ tột cùng.
Sao những nỗi bất hạnh cứ dồn dập bủa vây lấy đời Tôi ?
Người Anh trai duy nhất chết đi, Tôi bị VC pháo
kích mất đi đứa con trai bé bỏng và một phần thân
thể của mình.
Bây giờ chỉ cách một đêm, một đêm
thôi, Tôi lại mất đi đứa con
gái chưa tròn năm tuổi, còn chồng thì
đang bị nhốt trong
chốn lao tù Cộng Sản… Con ơi, rồi đây Mẹ phải nói gì
với Bố ? Mẹ phải làm
sao đây hả Con ?
Hình ảnh con
chập chờn trong
trí Mẹ… Mẹ nhớ có lần mấy chú ở cạnh nhà (VC chiếm căn
nhà kế bên làm trụ sở Đoàn
Thanh Niên CS HCM ) , mấy chú hỏi con : “Cháu ăn gì mà “ốm” vậy ?” (con mập mấy chú hỏi ngược
lại). Vì Bố bị đi tù
nên Mẹ và Ông Ngoại dặn các
con có ai hỏi gì cứ trả lời không biết chứ đừng nói bậy bạ. Vì ở kế bên, mấy chú thấy con dễ thương nên
thường hay chọc ghẹo, đùa
giỡn, cũng câu hỏi đó : “Cháu ăn gì mà “ốm” vậy ?”, cứ hỏi lặp đi lặp lại nhiều lần, con bực tức trả lời : “Ăn củ mì”.
Con bị Ông la quá trời, dọa đánh,
có lần bị Ông Ngoại đánh thật vì mấy chú cứ theo hỏi : “Bố cháu
lái máy bay gì ?”. Con nói : “Máy bay bỏ bom”,
(lúc đó có Ông và Mẹ đứng trước sân).
Ông Ngoại và Mẹ thật bất ngờ, có ai bày con biểu Con nói vậy đâu,
con chưa đầy năm tuổi thì làm sao biết bom với đạn ? Ông
lôi Con vô nhà la : “Mày muốn Bố mày ở tù mút
chỉ hả, ai bày
mày nói tầm bậy ?”. Con bị Ông nổi nóng quất cho mấy chổi lông
gà, Mẹ khóc thầm không dám bênh Con, lại còn phụ hoạ la thêm
để cho Ông dịu xuống. Thật tội cho
Con, Con còn nhỏ đã biết gì… Còn đang mơ màng
suy nghĩ về Con thì : “Sơn, Sơn, uống sữa đi rồi ra thăm con ,sắp tới giờ đi chôn
rồi”. Mẹ như trong cơn mê chợt bừng tỉnh… hất vội tay ai
đó, đứng vụt dậy đi ra ngoài, nghe có tiếng ai :
“Giữ nó lại cho nó ra làm gì !” – “Để nó ra
nhìn mặt con nó lần cuối”. Mẹ không nghe, gạt tất
cả, bươn ra lao
vào ôm lấy thân xác cứng đờ lạnh ngắt của Con mà gào thét mà vật vã…
cho tới khi tỉnh dậy…
Sao yên tĩnh qúa ! Đầu óc Mẹ lúc đó vừa lâng
lâng vừa trăm nghìn ý nghĩ phức tạp. Mẹ thật rã rời, một hai người bạn, vài
người hàng xóm. Mẹ hỏi : “Đâu
hết rồi Thím ?
Ba Má con đâu ? Con con đâu ?” – “Mọi người đưa tiển cháu đi hết rồi”. Mẹ oà khóc
: “Sao không cho cháu tiển đưa con cháu lần cuối hả Thím ?”
– “Cháu ngất xỉu giờ mới tỉnh dậy mà đưa với tiển gì, uống ly sửa đi cho
khoẻ cháu, lỡ bệnh là khổ cho Ba Má cháu nữa. Tội nghiệp Ông
Bà, hôm qua giờ cứ lo, nếu cháu
không về kịp, ở nhà
cũng không biết tính sao, tội qúa !” – “Sao chôn gấp vậy Thím” – “Coi được ngày,
với lại phường họ không
cho để lâu”.
Mẹ thật buồn… thật trống vắng… Con gái của Mẹ, mới hôm
qua đây Con còn bốc bột ăn bị Mẹ la, mà bây giờ… Nếu biết trước Con chết như vầy thì Mẹ đâu có la Con, Mẹ sẽ để cho Con
ăn thoải mái. Sao lúc đó Con không vòi vĩnh, không khóc lóc mà
lại nhoẻn miệng cười bỏ chạy ? Để đến bây giờ bao
nhiêu năm rồi mỗi khi nghĩ về Con Mẹ đều bị dày vò day dứt, hối hận vì đã
đối xử với Con như vậy, Con có buồn giận Mẹ không
Con ? Con cho Mẹ xin lỗi …
Sau khi chôn cất Con
xong về Bà Ngoại kể : “Hôm
con đi, sáng nó dậy theo
Má” (đêm đó Con ngủ với Ngoại vì Mẹ đi sớm ), Má
nói tiếp : “Cháu ngồi đây Bà quét sân xong rồi lấy cháo cho ăn, nó dạ, khi
hôm ngủ Má rờ trán nó thấy hanh
hanh rồi. Quét sân xong Má vô thấy mặt nó đỏ và có vẻ mệt, Má rờ thấy trán nó nóng qúa mới kêu
ông Ngoại lấy thuốc cho nó
uống. Má múc cháo đút nó mà nó không
ăn, nằm vật ra đó,
Má nói với Ba thôi để nó ngủ thêm
chút nữa .Nó nằm gần đến trưa ,kêu
nó không thưa, người nóng quá lại ỉa trong quần. Má hết hồn kêu
Ba, lại thấy người nó co giựt, Ba Má
liền đem nó vô nhà thương, nhập viện, người ta
chuyền sérum cho nó và lấy máu xét nghiệm. Tội nghiệp Ông
Hai (Bà con với Bà Ngoại là Bác sĩ làm trong bệnh viện) cũng lo dữ lắm, Ông nói : “Chuyền nước biển cho
cháu và cho thuốc cắt cơn co giật, nếu cơn co giật không
bớt thì rất nguy vì cháu quá nhỏ sợ không chịu đựng nổi. Đến chiều Ba Con
thấy nó không xong rồi, Ổng muốn đưa nó về nhà. Bác sĩ nói : “Còn nước còn
tát”. Ổng lớn tiếng : “Nó chết rồi còn tát gì nữa”, Ổng ôm lấy nó ra
khỏi phòng và kêu xích lô đi về. Về đến nhà người nó còn
ấm, Ba con sợ cháu chết đường tội nghiệp”. Nói xong Bà Ngoại khóc,
Mẹ khóc theo… Con chết rồi mới có kết quả xét nghiệm : viêm
não cấp tính (năm đó có dịch
viêm não). Con chết giống y chang cậu Bồng, Cậu cũng
co giật như Con,
chuyền chưa hết bình sérum thì Cậu Con
cũng qua đời tại bệnh viện GRAL Sài Gòn. Ông phải bao
nguyên chiếc máy bay Air Viet Nam đưa Cậu Con về Qui Nhơn chôn ở nghĩa địa Phật Giáo.
Con ơi ! Đã mấy mươi năm
trôi qua, giờ hồi tưởng lại, Mẹ không
thể nào quên được khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng hồng và
cái lém của Con được (trong bốn chị em , con có nước da trắng giống Mẹ nhất , còn
chị Thục Viên
hai em Thục Vy, Hữu Vinh lại giống Bố).
Con gái của Mẹ, bây giờ Con ở đâu ? Con có nhớ thương và hờn trách
Mẹ không Con ? Mẹ thì thương yêu
Con vô cùng và cũng nhớ Con vô
cùng, thương Con từ khi Con còn nằm trong
bụng Mẹ, cho đến bây giờ và mãi
mãi… mặc dù Con không còn hiện hữu trên
cõi đời này…
Con yêu dấu của Mẹ ! Một ngày nào đó rồi Mẹ cũng phải bỏ lại sau lưng những cay đắng muộn phiền, những kỷ niệm đau thương, những nhớ nhung luyến tiếc… để đi vào
nơi chốn nào
đó, ở đó Mẹ sẽ gặp lại Bố, Anh Con và Con… Mong lắm thay
!!!
Đêm Lạnh Houston, Nov. 12/2013
Người Mẹ Bất Hạnh
Nguyễn Bích Sơn ____________________________
_______________________________________
Người Mẹ Bất Hạnh
Nguyễn Bích Sơn ____________________________
_______________________________________
No comments:
Post a Comment