Monday, October 14, 2013

Vợ ơi… là vợ… !

Sưu tầm

 


Ông An bc mình gt v :
“Ð xăng tng lít thế ny làm sao mà đi xa được. Bà đưa thêm tôi năm đng na, ch đ xăng chy tng đon mt, ai mà chu ni”.
Bà An ng
i nhìn ra phía trước, mt lnh lùng bo :
“Ch
y hết thì đ thêm, đ làm chi cho nhiu, không chng nó bay hơi đi, phí phm”.
Ông An b
c lm, nhưng không l gây g làm cho ngày mt vui. Mi đ xăng xong, mà cái kim ch mc xăng xui lơ ch xung hướng tám gi, gn vết đ báo đng. B hai chiếc xe ém hai đu, ông chưa tin ra, thì bà An đã nói :
“Anh ch chi na mà chưa cho xe ra? Khong cách rng thế mà không ra xe được sao? Tôi thy my người khác làm cái vèo là xong. Anh lái xe d như hch”.
Ông An thôi b
c mình vì nhng li chê bai ca v, vì nghe quá thường. Ông chm rãi gii thích :
“Lái xe c
n nht là cn thn đ tránh tai nn, nóng ny gây tai nn phin phc và tn kém lm”.
Bà v
chêm vào :
“Có gì thì b
o him nó đn, vic gì phi lo”.
Khi ông đang lái xe trên đ
ường, bà la li :
“Tôi b
o chy xe trên ln bên phi, sao anh ra ln ngoài hoài vy ?”.
Ông An
m :
“Tôi lái xe hay bà lái đây? Xe bên trong nó đ
u cht như vy, làm sao đ ch mà không lái ra ngoài. Ny, bà đ tôi lái, làm rn, phân tâm d sinh ra tai nn”.
Im l
ng được vài phút, bà An quay qua chng hi :
“Sao cái qu
t gió trong xe hi ny nó yếu, hơi mát không ra nhiu. Chc anh đ ông th sa xe kỳ trước làm hư mà không bt đn. Ch có mt chiếc xe thôi mà không biết gi gìn cho tt. Ri phi tn thêm tin na đây”.
Ông An không thèm tr
li câu hch hi ca v, đưa tay kéo cn điu chnh hơi qut t v trí phá mù qua v trí hơi gió thi vào lòng xe. Hơi gió mát thi vù vù, bà cười bo :
, có thế ch, tưởng đâu anh không lo gi gìn, đ chúng làm hư mà không biết”.
Xe đang ch
y ngon trn, bà An la lên :
“Qu
o trái, quo trái vào ngõ trước mt”.
Ông An không k
p đi ln, không kp nhìn xe bên hông đ xem có an toàn hay không, cho nên chy thng và tìm cách quay lui. Bà An nói :
“Ch
ưa thy ai lái xe d như anh. Phn ng chm chp như ông c già. Thế mà khi nào cũng khoe là lái gii, chưa bao gi b tai nn”.
B
chê na, ông gn ging :
“Có gi
i thì lái đi. Lái cho chết sm, cho què ct, đi xe lăn sm”.
Khi đèn xanh v
a bt, ông ch các xe hướng khác dng hn, cho an toàn, mi quay đu ngược li, thì bà tru tréo lên :
“Ðèn xanh r
i mà không đi. Anh ch ai ? À thì ra thy con nh lái xe bên kia tr đp thì anh nnh đm, nhường đường cho nó ch gì ? Tôi biết mà, anh thy đàn bà thì ti mt”.
Ông An b
c trong lòng, ông đâu có biết người lái xe bên kia là đàn ông hay đàn bà, ch đng nói thy được đp xu.
Bi thường b v gây g trong lúc lái xe, ông An đã tp cho bà biết lái, đ bà hiu thêm v lut l, và khi cn, bà có th đi mt mình, không cn nh v ai.
Nh
ưng bà lái xe quá chm, như chy chiếc xe hư. Mi ln ông nhc bà chy nhanh hơn, thì bà cáu bn, la li rng bà thy không cn chy mau. Bà chy trong ln xe ca bà, ai mun mau thì qua ln xe khác mà chy. Không vic gì mà than phin, không vic gì mà bc bi vô lý. Cho đến khi bà b cnh sát pht vì ti lái xe chm, cn tr lưu thông. Bà cãi nhau vi ông cnh sát :
“Lái xe ch
ưa quen thì phi chy chm ch. Ngày trước khi mi tp lái xe, ông cũng phi chy chm như tôi, ti sao li pht tôi ?”.
Ông c
nh sát lch s nói :
“N
ếu chưa lái xe quen, thì tp cho quen, ri hãy ra đường. Làm cn tr lưu thông thì phi b pht”.
Bà không b
ng lòng, và nht đnh không chu np pht, vì b x ép. My ln ông An đnh viết ngân phiếu tr tin pht, nhưng bà cn li và làm n ào. Bà nói :
“Tôi không n
p pht, xem chúng nó làm gì tôi. c hiếp người ta va thôi ch ?” .
Ông An gi
i thích :
“Không n
p tin pht thì tòa án ra trát truy tm, và khi tìm gp, thì có th b còng tay, tù”.
Bà s
ng s:
“Làm gì mà còng tay, đây là x
t do, đâu phi là x cng sn, mà mun bt tù ai cũng được sao ?”.
Biết không gii thích cho v được, ông An nh bn bè gii thích, nhưng bà An cũng nghe, cười ch không tin. Ông An phi du bà, mà ký ngân phiếu tr tin pht. Sau ny, bà biết được, bà khóc lóc và nhiếc mng ông :
“Th
chết nhát, thế mà cũng tng ch huy, tng ra trn. Chc ngày xưa ra trn nghe súng n là chy dài, b c quân sĩ”.
Nghe v
y, ông An nóng mt, ch thng vào bà mà nói :
“Bà im đi, v
a phi thôi. Hết chu ni ri, tôi cho my đm ri ra sao thì ra”.
Bà An s
, b đi và lm bm :
“Ð
ng d thói vũ phu, không được đâu. Kêu cnh sát còng tay cho mi tn”.
Ông An nóng gi
n mà nói, nhưng nói xong thì ông thy mình l li, và biết có nói du dàng thì bà cũng chng nghe. Ông ch th dài.
Sut thi trai tr, ông An mãi lo vic chinh chiến, vào sinh ra t, không có thì gi nghĩ đến vic lp gia đình. Tt nghip trường sĩ quan chuyên nghip, gia nhp binh chng nhy dù, ch huy mt tiu đoàn thin chiến. Nơi đâu chiến s nóng bng, chết chóc, nguy him, khó khăn, thì nơi đó tiu đoàn ca ông được vn chuyn đến tham chiến. K lut là sc mnh quân đi, ông tin thế, và thi hành k lut như mt tín điu sùng bái. Nh đó mà quân sĩ dưới quyn bt hao ht, bt chết chóc vì sơ sót, chnh mãng. Ông An vui v, nhưng khó tính, và khi nói chuyn thì như gm g, như ra lnh cho thuc cp thi hành ch th.
Khi min Nam thua trn sp sp đ thì ông đang nm dưỡng thương ti bnh vin. Chưa bình phc, nhưng ông cũng xin ra tin tuyến chiến đu. Ri may mn, ông chy thoát được ra bin sau khi Tng Thng tân nhm ca min Nam tuyên b đu hàng.
Ông đến M, ngoài ni bun tha hương, ông còn m c vì cuc chiến tht bi như mt trò chơi ngu xun l lùng. Không đánh mà b chy tán lon ri tan hàng, thua trn. Nhiu đêm, ông không ng được, ngi bên thm hút thuc lá trong sương lnh cho đến khi tri sáng, thay áo qun đi làm luôn. s, ông làm vic chăm ch, gii, năng sut cao, và sn phm có cht lượng. Nhng ông ch thì thích ông lm, vì làm ra tin cho h, nhưng nhng người ch huy trc tiếp thì ghét ông cay đng, vì ông sn sàng gây g nếu thy b ép, sn sàng thôi vic nếu không bng lòng cách đi x.
Nhiu người bà con, bn bè khuyên ông nên lp gia đình, cho đi sng tha hương bt cô đơn bun t, và có nim an i trong cuc đi. Người anh r nói đùa :
“Có gia đình, thì không còn thì gi
nghĩ đến chuyn đi s, ch lo đi phó vi bà v thôi cũng đã hết thì gi, hết tâm trí, thì gi đâu mà nghĩ đến ni đau tht trn chy dài. Có gia đình là yên n hết. Chuyn đã qua ri, không lt tr li được, thì quên đi mà sng”.
Nhi
u người gii thiu các cô gái ca bà con, bn bè cho ông. Ông không chn nhan sc, ông không chn gii dang, cũng không chn người ăn nói khôn ngoan khéo léo. Ông chn mt cô hin lành, vui v. Cô ny khi nào cũng nhm mt cười và tin c nhng điu ngây ngô. Ông An lý lun rng, người ngu mt chút thì d dàng có hnh phúc, d hòa thun và ít lý s. V khôn quá, thì ch t cho v chng tranh đua, cãi nhau sut ngày, khu chiến dng dai, chng được gì.
Theo kinh nghim ông biết qua gia đình bn bè, thì có rt nhiu bà tìm cách ln lướt chng, nay ln mt chút, mai ln thêm chút na, và ln mãi, ln mãi cho đến khi ông chng mm như con bún thiu, như tm mn rách, không còn sc đi kháng. Bà v c thế mà ch huy, mà gay gt sai bo, mà quyết đnh nhiu điu phi lý, không cn ý kiến ai. Khi đó, chng không còn chút quyn hành nh nhoi nào trong cái gia đình “chuyên chính” y c. Nhng người chng yếu đui thế h phong ny, thường được bên nhà v khen là hin lành, d thương, và con gái h tt phước, ly được chng hin khô.
Nh
ưng bên gia đình ca chính các ông, thì ông b chê bai là s v, bc nhược, hèn nhát, đi v lên đu, không đáng làm đàn ông. Cùng mt người, mà mi bên đánh giá mi cách, hoàn toàn khác bit. Vi suy tư và kinh nghim trong cuc sng, ông An chn cho ông mt người bn đường ‘hơi quê mt chút, hin lành và hơi di mt chút’, thì s hp vi cái tính quen ch huy ca ông. Nhưng ông lm.
Mi năm sau khi làm t khai thuế xong, là ông An phi năn n, thuyết phc ráo riết đ bà ký vào mà gi đi . Có ln bà không chu ký, ông phi làm đơn xin gia hn. Bà thường lên ging hch hi :
“M
c ny là mc gì? đâu ra ? Có giy t gì chng minh không ?”.
Ông ph
i d bn hướng dn khai thuế, tìm, và ch cho bà cái con s bà mun biết đâu ra. Thế nhưng có khi bà cũng cho rng, ông không hiu hết ý nghĩa ca đon hướng dn ny. Ông chu thua. Bà thường đưa lý do :
“M
i người đu ly li tin thuế rt nhiu, mà ti sao mình không ly v được. Anh không biết khai thuế. Khai thuế d . Anh khai làm sao ly được nhiu tin thuế v, thì tôi mi ký”. Bà xem chuyn ký vào t khai thuế là mt ân hu dành cho ông. Ông An c gng gii thích, nhưng bà không chu hiu, và c tình không hiu. Ông ch ôm đu mà than :
“Ngu quá tr
i ơi. Sao mà ngu đến thế được ?”.
Nghe th
ế, bà An chm lên gây g n ào như v chng sp đến hi li d, xa nhau. Mt ln, bà nghe theo li bn, bo ông ch qua thành ph lân cn nh khai thuế, trong bui chiu ngày cui cùng ca hn np thuế, ông ch bà đến cơ s khai thuế, ngi xếp hàng ch, có c chc người, ch cho đến khuya. Ông khai thuế đc sơ t nháp ca ông An ri nói :
“Khai đ
ược như thế ny thì cn chi phi nh đến tôi? Tôi đâu có làm chi hơn được cho ông đâu”.
Ông An nói :
“Nh
ông nói cho bà xã tôi rõ”.
Bà An nói l
n :
“Ông nhà tôi không bi
ết khai thuế, người ta ai cũng ly thuế v nhiu, còn chúng tôi có năm phi đóng thêm, thế thì không tc sao được”.
T
đó, ông An tìm ra phương sách tránh rc ri, là không t khai thuế na, dn v đến các nơi dch v khai thuế, tn my chc đng, mà được yên n. Thế mà cũng có khi bà Hoa không chu, bà tìm đến nơi khác na, nh khai li, xem có li thêm được chút nào không, khi tn thêm tin, bà li cáu bn và gt gng ông :
“Ch
ti anh d, không biết khai thuế đúng cách nên phi tn tin. Người ta ai cũng ly v khi tin thuế, trong lúc mình li phi tr thêm”.
Mi khi xe hư hay trong nhà đin nước có vn đ, là ông An kh tâm lm. Dng c như búa, km, khóa m đinh c không có. Bà không chu đ cho ông mua. Nhng lúc ny, ông phi dùng dao, dùng kéo đ cy, đ vn mà sa cha, va khó khăn va không làm được. Ông ch gin và than mt mình :
“Ngu quá… ngu quá… !”.
Bà l
y lý do là đin nước và xe không phi hư hng thường xuyên, và nhng th dng c đó không cn thiết đ phí tin mua. Mt ln ông lén mua mt hp dng c, gm mt ít đ ti thiu, bà biết được, bèn khóc lóc, gây g, nhn ăn, và buc ông phi đem tr li.
Thái đ
bà khăng khăng làm ông phi nhượng b cho yên nhà yên ca. Ông cũng bun, vì không có dng c, không t sa cha được nhng hư hng lt vt trong nhà. Và dù thu nh hc trung hc k thut, ông cũng dn dà tr nên kém ci, vng v, ít hiu biết v bnh xe, sa cha đin nước thông thường.
Ông anh bà An bi
ết em mình di mà không khuyên bo được, mua tng cho ông An mt hp đ ngh trong mùa giáng sinh, gm các loi khóa m đinh c, km, búa. Ông An mng như bt được thùng vàng. Nhng khi ông An sa cha hư hng lt vt trong nhà, thì bà đng bên cnh xem, và bo ông phi làm thế ny, phi làm thế kia. Vn c chiu ny, dùng cây km kia. Dù bà không biết, không hiu, nhưng cũng ch ch hướng dn và ra lnh. Khi ông không làm theo li bà, thì bà bo rng : “Anh hay chng đi, hay làm ngược li nhng ý kiến ca tôi”.
Ðôi khi b
c quá ông gt :
“Không bi
ết thì đ tôi làm. Không biết mà c ưa làm thy người khác, ưa dy điu tào lao. Mười chuyn không làm theo li bà mt chuyn là chng li bà. Chng bà thì tôi được cái kh gì ? Bà biết làm thì xn tay vào làm đi”.
Ngay c ra chén bát, bà cũng đng bên cnh đ ch huy, phi ra cái ny trước cái kia sau, phi vn nước nóng, nước lnh . Ông bc lm, hai môi bm li, mt c gm gm như sp đánh đm vi ai.
Nh
ng khi v chng vui v, ông k chuyn vui cho bà nghe, có khi bà hiu lm ông ám ch bà. Thế là khóc lóc, cãi v, và phun ra nhiu câu hn láo khó nghe. Nhng khi gp khó khăn phin toái ca ông s, ông cũng không h dám k l, tâm s cùng bà d chia st, đ bàn cãi. Nói cho bà biết, thì ch có b x v nng li, b cho là di, kém, ngu.
Nhi
u lúc ông gin cành hông, đp tay vào tường rm rm. Ông có khu súng mua t khi chưa lp gia đình, ông tháo ra, và đem quăng xung h sâu. Ông s có ngày không km được cơn gin mà bn u.
Mi ln bà xem được qung cáo trên truyn hình hoc trên báo, thy hàng bán r là bà yêu cu ông ch đi mua. Ch vì li được mt đng bc cho my cun giy đi cu, mà phi lái xe xa c tiếng đng h, tn hết c chc bc tin xăng, chưa k hao mòn xe, chưa k mt luôn c na ngày công, nhưng bà cũng quyết đi cho được, và hn h vì tiết kim được mt vài đng. Ông c gng gii thích cho bà nghe, mà bà không chu hiu, và không mun hiu. Riết ri ông không cn gii thích na, c phí thi gian, phí tin bc, nhưng khi phi lý gii, trình bày khó khăn.
T ngày ly v, ông mt dn gn hết bn bè. Bà cho rng đàn ông gp nhau nói toàn chuyn trên tri, dưới đt, không b ích gì, không li lc gì. Bà ngăn cn ông gp bn bè, và bn bè đến nhà ông, thì ch vài ln thôi, thy thái đ ca bà, h không đến na.
Ông An cũng t
an i mình, hnh phúc gia đình là ưu tiên chính yếu, làm sao gi cho êm m, phng lng. Bà hn chế ti đa vic đi ăn đám cưới. Bà thường nói :
“T
i sao phi đi đám cưới con bn bè ? Chúng nó có biết mình là ai đâu mà có biết đi na, thì vic gì mà phi tn tin cho chúng. Chúng nó ly chng ly v cho chúng nó, mình mc m gì mà phi đi và cho tin mng”.
Ông nói v
i bà :
“Mai đây, con mình nó l
y v ly chng, thì ai mà đi đám cưới đây ?”.
Bà b
o :
“Tôi không c
n ai c. Con mình còn nh, chuyn y còn xa vi”.
Ông m
ượn cho bà mt s sách dy v xã giao, cách sng đi, bà không đc mà nói :
“Nh
ng th ny, ai không biết, mà phi viết sách cho tn kém, mt thì gi.
Nhng khi đi ăn tim, bà tiếc tin không ăn, và ch ăn mt phn do ông st cho. Thường ông kêu món gì, bà cũng bo là đng ăn món đó, vì d, và bà ép ông phi ăn theo món bà đ ngh. Ông bc mình hi :
“Th
nht, anh ăn món ny hay em ăn, th hai là em đã ăn món ny ti đây chưa mà cho là d ? Th ba ti sao em bt anh phi ăn món mà anh không ưa thích ?”.
Bà gi
n nói :
“Anh ch
thích kêu món đt tin mà chưa biết là ngon hay d. Anh thường ưa phung phí tin bc”.
Khi mua bo him xe, thì bà nht đnh chn loi bi thường thp nht, và khi xe có mt vết try tra nh, thì bà dc ông kêu bo him yêu cu bi thường. Ông gii thích là hư hng dưới mc chi phí mình phi chi ra. Bà gin di nói :
“Th
ế thì mua bo him làm chi. Tôi s kêu bo him, và anh s thy h bi thường cho anh xem”.
Bà kêu đi
n thoi báo cho công ty bo him, h gii thích, và bà nht đnh không chu hiu, cho rng hãng bo him la gt . Bà da s kin ra tòa, và buc ông An đi tìm hãng bo him khác, tht thà hơn.
Mt ln ông An đc báo, viết v nhưng người trúng s đc đc, k cho bà nghe làm vui. Có câu chuyn mt ông làm Ði hc Berkeley, trúng năm triu đng, ông cho nhà trường mt triu, mua cho bà v mt món n trang 50 ngàn đng. Năm năm sau, hai v chng ly d. Bà An chm lên mà xa xói :
“Trúng 5 tri
u li cho trường đi hc hết mt triu, mà ch cho v món n trang 50 ngàn thôi. Trúng là phi chia đôi ch. Con người bn tin như thế, thì b đi là phi”.
R
i bà đi theo ông mà mng m, cn nhn mãi. Ông b ra vườn xi my gc cây cho khi bc cái con ráy. Bà chy theo ra, và tiếp tc than th. Ông nhìn bà mà nói :
“Có ph
i anh trúng năm triu đâu mà em c hành h anh mãi thế. Anh mà trúng năm triu thì e em gi hết, không biết anh có gi li được năm trăm đ thù tiếp bn bè không. Em có mun than vãn, cn nhn, thì nh người đưa lên Berkeley mà cn nhn ông kia. Ri ông ta kêu cnh sát còng tay cho vì ti m l vô c”.
Bà An b
ng quay li hi :
“Kỳ n
y anh có mua mt vé s phi không ? Ðâu ri ? Ðưa cho tôi xem”.
Ông An b
o là đ trong ví, bà mun xem thì vào lc qun ông mà xem. Bà nng nc đòi ông phi đi ly tm giy s cho bà xem. Ông An nói là đang l tay làm đt, nó còn đó, không mt đâu mà s. Bà c nng nc quy ri, ông phi ra tay, đi ly tm giy s giao cho bà. Xem t vé s, bà khóc gào lên :
“Anh đ
nh nếu trúng thì lãnh ly mt mình, hay b trn m con tôi phi không ? Ti sao mt sau tm vé s không ghi tên anh và tên tôi. Tôi biết mà, đàn ông bi bc lm. Giàu đi v sang đi bn. Âm mưu ca anh không du được tôi đâu”.
R
i bà khóc lóc, k l, gán cho ông nhng li khó nghe. Ông đến gn bà bo :
“Ðâu, em đ
ưa tm vé s đây, anh ghi tên vào”.
Ông l
y tm giy s trên tay bà, xé vn, ném vào gc cây. Bà thét lên :
“Anh không có quy
n xé đi. Tin ny là tin chung, anh không có quyn gì c.
Bây gi thì đã mun, ông An mi hiu rng, v hin và v di hoàn toàn khác nhau. Người hin không chc đã di, người ta có th vô cùng khôn ngoan hiu biết, nhưng hin lành. Còn người di thường b xét đoán lm là người hin. Di và thiếu hiu biết, cng li thành mt loi người khó thông cm, khó hòa đng cùng nhân qun xã hi.
Quá tr ri, ông An đành chu thua tt c, đ gi cho cái hnh phúc gia đình mong manh ny. Ð cho các con khi phi kh. Mc gia đình, bà con bn bè chê trách ông không biết cách cư x vi v. H không dám dùng ch “dy v”, s các bà nghe được, ni máu tam bành lên thì lôi thôi ln. Mt người bn trêu ông An sa câu nói “Dy con t thu còn thơ, dy v t thu bơ vơ mi v thành câu “Ly con thu còn thơ, ly v t thu bơ vơ mi v.
Ông An rán gi sao cho gia đình càng ít sóng gió càng tt. Ông không có hy vng chuyn hóa được bà, chu thua, và t quy li cho mình, đã xét đoán sai. Bây gi thì ch c gng làm sao cho gia đình yên n, cho con cái yên tâm sng trong hnh phúc ít oi đó. Ông thường nói vi nhng đa cháu nh sp lp gia đình :
“Ð
ng vì mt khuôn mt đp mà ly nhm bà v ngu. Khn đn và bt hnh như xung thu đa ngc vy”.


(Ngun : Hi Ái Hu Thiết Giáp) ________________________________________
_____________________________________________________________

No comments:

Post a Comment