Phương Lan
- Ăn
đi em! Ráng ăn một chút cho khoẻ.
Bà Phong chớp mắt, nét mặt thoáng
vẻ bối rối, đã lâu lắm, từ ngày các con khôn lớn, cái tiếng “em” thân mật đó ít
khi được dùng tới, chỉ trừ những lúc riêng tư có hai vợ chồng. Mỗi khi được ông gọi bằng em, bà đều
cảm động, nhớ đến cái thuở mới yêu nhau, thời gian đi nhanh thật, vậy mà thoáng
chốc đã gần năm mươi năm... Bà
ngước cặp mắt ướt rượt lên nhìn chồng, môi thoáng một nụ cười cảm động trên
khuôn mặt già nua đầy những nếp nhăn:
- Hôm
nay mình cho tôi ăn món gì vậy?
- Miến
gà, tôi mới học được trong sách nấu ăn. Ông
nói và ân cần cầm đôi đũa đặt vào tay bà, bàn tay còn cử động được, bà ăn thử
xem có ngon không? Nhưng mà… tôi quên không mua rau răm.
- Hề
gì, không có rau răm thì đã làm sao? Bà gắp một đũa, đưa lên miệng, suýt xoa
kêu nóng, ông nấu thì phải ngon rồi, ngon tình, ngon nghĩa…
Bà ngưng lại, hỉ mũi, nghẹn lời
không thể nói tiếp, mấy sợi miến mắc trong cổ làm bà ho lên mấy tiếng, ông hốt
hoảng:
- Có
sao không?
Thấy tay bà run rẩy, ông thương
cảm:
- Để
tôi xúc cho bà ăn nhé?
- Thôi
khỏi! Tôi ăn lấy được mà.
Bà lắc đầu, không muốn làm phiền
chồng thêm, ông đã cực khổ vì bà nhiều quá rồi. Mấy hôm nay bà không được khoẻ, ăn gì
cũng thấy đắng miệng, nhai những sợi miến, bà có cảm tưởng như đang nhai những
cọng rơm, nhưng bà vẫn cố nuốt, bà phải ăn cho ông vừa lòng, ông đã bỏ bao
nhiêu tình thương vào đó.
Tội cho ông, xưa kia đường đường là
một vị Thiếu Tá Tiểu Đoàn Trưởng, có trong tay cả trăm binh lính dưới quyền,
sẵn sàng nghe ông ra lệnh, ông hô lên một tiếng là mọi người đều răm rắp tuân
lời. Ông lo toàn những việc quốc
gia đại sự, đâu thèm để ý đến những việc nhỏ nhặt chỉ dành cho đàn bà, như nồi
cơm, trách cá. Tội cho ông, khi
xưa vẫy vùng bốn bể, nào ngờ khi về già, thế giới của ông chỉ thu hẹp trong bốn
bức tường của một căn nhà nhỏ. Còn
đâu cái oai phong của một vị chỉ huy trong quân đội? Ông bây giờ nhẫn nhục làm
những công việc đi chợ, nấu ăn, quét nhà, rửa chén… Ông làm việc đó đã gần tám
năm rồi, từ khi bà bị tai biến mạch máu não, liệt nửa người, phải ngồi xe lăn. Ông thương vợ, không muốn cho bà phải
sống những ngày tàn ở trong viện dưỡng lão, nên ngoài nhiệm vụ nấu ăn, ông còn
kiêm luôn nhiệm vụ y tá, ngày đêm hầu hạ, phục dịch bà từ việc ăn uống, thuốc
men, đến vấn đề vệ sinh, tắm rửa…
Bà lão bệnh tật nên khó tính, mướn
người làm không vừa ý, bà luôn miệng gắt gỏng, càu nhàu, nên chẳng ai muốn ở
lâu. Người của Sở Xã Hội đưa tới
để giúp bà tắm rửa, vệ sinh hàng ngày, bà chê không khéo léo, lại hay mạnh tay
làm bà đau… Bà chỉ vừa lòng có một người mà bà cho rằng có đủ lương tâm, lòng
kiên nhẫn, lại khéo léo, dịu dàng bà trông cậy được: đó là ông Phong tội
nghiệp, chồng của bà.
Ông Phong lãnh trách nhiệm, chấp
nhận sự hy sinh, không phải vì không còn con đường nào khác, mà vì lòng yêu
thương vợ chân thành. Vợ chồng
chia ngọt xẻ bùi, đi bên nhau đã gần năm mươi năm, lẽ nào ông bỏ bà độc hành
trên chặng đường cuối cùng? Ôi! Ông
Trời cay nghiệt đã lấy đi hết mọi thứ đã ban phát cho vợ chồng ông. Ôi! thời gian tàn nhẫn đã để lại dấu
vết khi đi qua… Nhìn thân hình dúm dó, tàn tạ của bà bây giờ, thật khó mà tuởng
tượng có một thời bà đã từng là hoa khôi của một trường nữ trung học danh
tiếng. Cô nữ sinh yêu kiều, tóc
thề bỏ xoã ngang vai, thẹn thùng dấu mặt sau vành nón bài thơ, đã làm ông mê
mẩn, đắm đuối dạo nào…
Cái thời hoa mộng ấy đã qua rồi,
nhưng vẫn lưu lại trong ký ức ông những kỷ niệm khó quên, những dấu vết không
bao giờ phai mờ. Mỗi khi nhớ lại
quá khứ, cả một thời dĩ vãng xa xưa lại hiện về làm ông cảm động… Em, tiểu thơ
khuê các, còn tôi, chàng trai phong sương, rày đây, mai đó, thế mà hai cuộc đời
lại gắn bó với nhau, có phải là do duyên số trời đã định sẵn cho đôi ta? Làm vợ tôi, em chịu biết bao nhiêu
thiệt thòi, tôi bất tài, không lo cho em được cuộc sống xa hoa, em chẳng so bì
hơn thiệt, bằng lòng với hạnh phúc nhỏ nhoi. Em,
cô vợ bé bỏng, độc tài, và ghen khiếp! Em cấm tôi không được uống rượu, hút
thuốc, em sầm mặt mỗi khi tôi vô tình nhìn hơi lâu một cô gái đẹp. Mỗi khi đi xa về, tôi lại bị em gạn
hỏi, lục lọi, ngửi áo, tìm dấu vết của những bông hoa dại bên đường… Em ghen
khiếp! Nhưng tất cả chỉ vì em yêu tôi, em mang trong bụng mầm sống của tôi, em
chịu những cơn đau xé ruột để sanh cho tôi những đứa con xinh đẹp, giống bố… Em
vất vả nhọc nhằn chăm sóc con cái, giữ gìn nhà cửa sạch sẽ, ngăn nắp, cho chồng
con những bữa ăn ngon, những phút giây thoải mái mỗi khi trở về… Còn tôi, tôi đã cho em được gì? Ngoài
những năm tháng dài vắng nhà triền miên, để em phải sống mỏi mòn trong cô đơn? Mong em hiểu cho, chỉ vì nặng nợ núi
sông, tôi đã đặt nợ nước lên trên tình nhà.
Tội nghiệp em, người thiếu phụ Việt
Nam
thời loạn ly, có mấy khi được ở gần chồng? Thời
xuân sắc, bao nhiêu người vây quanh em, nhưng sao em lại chọn tôi, để suốt năm
suốt tháng phải sống trong lo sợ, phập phồng. Những
cái Tết tôi đi hành quân không về, em đón xuân một mình, những buổi chiều cuối
tuần, nhìn vợ chồng người ta dìu nhau đi dạo phố, em có buồn không? Em, con chiên ngoan đạo, chẳng tối nào
quên đọc kinh, chẳng chủ nhật nào em không đến giáo đường. Em cầu nguyện cho
tôi tránh được hòn tên mũi đạn, có bao giờ em cầu nguyện cho chính thân em? Chúa nghe lời cầu xin của em, nên tôi đã trở về
bình yên.
Nhưng hết chiến tranh rồi, những
năm tháng dài đăng đẳng tôi đi “cải tạo”, em lại làm chinh phụ cô đơn… Tội
nghiệp em, chẳng quản rừng thiêng nước độc, đường xá xa xôi, thân cò lặn lội đi
thăm chồng. Em eo sèo bán buôn
chợ trời, một mình vừa làm mẹ, vừa làm cha, nuôi con nên người, em chặt dạ bền
lòng, đợi chồng về. Tóc em thôi hết mượt mà, da em đen sạm vì gió sương… Nhưng
em ơi! Chính vì thế mà đôi ta lại nặng thêm nghĩa ân tình.
Chỉ sau khi qua cơn hoạn nạn, khi
đầu đã hai thứ tóc, vợ chồng mình mới được sống bên nhau, mới hoàn toàn là của
nhau...
Nhưng chúng ta hạnh phúc chẳng được
bao lâu, trời lại giáng hoạ, em bây giờ tàn phế, ngồi trên xe lăn, mọi việc đều
trông cậy vào tôi, tôi cho gì, em được hưởng nấy, chẳng bao giờ kêu ca. Ngày xưa, em đã đảm đương công việc
nội trợ một cách tài tình, cho chồng con những bữa cơm ngon lành, nhà cửa luôn
luôn sạch sẽ, ngăn nắp. Em vén
khéo, coi sóc mọi việc trong, ngoài chu đáo, tôi chẳng phải bận tâm và chẳng
bao giờ nghĩ đến công khó của em. Chỉ
tới bây giờ, khi hứng trách nhiệm, tôi mới thấy mình vụng về, lúng túng làm
sao. Tài nấu bếp của tôi dở nhất
thế giới, mà chẳng bao giờ nghe em chê, em quả là một người vợ đại lượng nhất. Dạo này em hơi gầy đi, tại em bệnh tật
hay tại tôi vụng nuôi? Bác sĩ nói
em phải siêng tập đi mới có thể phục hồi. Trớ trêu làm sao, khi về già, người
ta trở lại cái thuở sơ sinh, đầu tóc lơ thơ, răng không có đủ, nên chỉ uống sữa
và ăn được đồ mềm, có người còn phải đeo tã… Người già có khác chi trẻ thơ, đâu
có thể tự lo cho mình được. Nhìn
em tập đi lần từng bước một trong cái walker, tôi đau lòng, em bây giờ thê thảm
quá rồi, tôi cũng chẳng hơn gì, cũng già yếu hom hem, nhăn nheo xấu xí… Chúng
ta cũng giống như những cây đũa mục thôi, cũng may còn đủ cả đôi. Em bây giờ sự sống chỉ trông cậy vào
tôi, em chỉ còn mình tôi, tôi nguyện đem hết sức già ra để nâng đỡ, che chở cho
em. Em hãy dựa vào tôi mà bước đi
cho vững, em nhé! Chúng ta hãy dìu nhau đi nốt quãng đường còn lại…
Nhìn thân hình siêu vẹo của ông
lão, cố gồng mình nâng đỡ mỗi khi mình té, bà Phong thở dài:
- Thật
tội cho ông, vất vả vì tôi nhiều quá, chắc ông nợ tôi từ kiếp trước.
Ông cười hiền lành:
- Chúng
ta cùng nợ nhau, cái nợ ân tình… Mình
nhớ chứ? Ngày đám cưới, chúng ta đã thề nguyện trước bàn thờ Chúa là sẽ đi bên nhau trọn đời, thương yêu nhau, săn
sóc cho nhau những lúc khoẻ mạnh, cũng như những khi hoạn nạn, ốm đau. Những lời thề đó, tôi vẫn giữ mãi,
mình biết vì sao không? Ông cười
hề hề, cúi xuống đặt một cái hôn lên trán bà, giọng khôi hài, là vì tôi yêu cái
cục nợ đời của tôi…
Bà cố gượng cười, nhưng cặp mắt lại
rất buồn:
- Lúc
đó, chẳng bao giờ tôi ngờ là sẽ có ngày hôm nay. Mình à, tôi nói thật đấy, về già bệnh
tật khổ quá, nhiều lúc tôi chỉ muốn chết sớm để cho mình khỏi cực.
Ông giật mình, cau mày trách:
- Mình
nói bậy bạ cái gì đấy? Lấy nhau ngần ấy năm, chẳng lẽ mình lại không biết rằng
mình đã chiếm một địa vị quan trọng thế nào trong cuộc đời của tôi ư? Mình là
một nửa của tôi, mình bỏ đi, làm sao tôi sống?
Bà chớp mắt, cố ngăn dòng lệ vừa
mới ứa ra, bàn tay còn cử động được, tìm tay ông nắm chặt. Hai vợ chồng nhìn nhau lặng lẽ, ánh
mắt thay cho lời, nói lên muôn vàn sự thương yêu. Ông vỗ nhẹ vai bà, dịu dàng:
- Đừng
khóc nữa, ai lại khóc trong một ngày rất đẹp như
hôm nay? Mình xem kìa! Mặt
trời đang lên, đẹp và ấm áp lắm, tôi đưa
mình ra sân sau sưởi nắng, mình
nhé?
Ông nói và mở cửa, đẩy xe của bà ra
vườn, đến gần cái băng đá, ông dừng lại, chậm chạp ngồi xuống, đưa mắt nhìn lên
bầu trời trắng đục. Bây giờ hãy
còn sớm, không khí còn mang cái mát mẻ, tinh khôi của buổi sớm mai. Nơi chân trời phía đông, một vầng hồng
vừa nhô lên, chiếu những tia sáng làm hồng những đám mây, mặt trời xuất hiện
như một quầng lửa đỏ, bình minh thật đẹp, thật rực rỡ. Trên bãi cỏ xanh mịn, còn đọng lại
những giọt sương đêm lóng lánh, có hai con bướm vàng đang bay lượn nhởn nhơ. Một làn gió nhẹ thổi tới làm lá rơi lả
tả, lá rơi nhiều quá, rụng ngập cả lối đi… Trời đã cuối thu rồi, mùa đông sắp
tới, những chiếc lá cuối cùng còn bám ở trên cây cũng đã khô héo, những mầm non
đã sẵn sàng để nhú ra, và những lá già sẽ được thay thế bằng lá non khi mùa
xuân tới… Bốn mùa sẽ tuần tự đến rồi đi như một quy luật của tạo hoá.
Nhìn mái tóc bạc phơ của bà như
sáng lên trong nắng ánh cuối thu, ông cảm động, nói với bà mà như nói với chính
mình:
- Chúng
ta cũng như những chiếc lá mùa thu kia thôi, khô đi để nhường nhựa sống cho các
mầm non vươn lên, con cháu của chúng ta sẽ tiếp nối sự sống của chúng ta đời
đời... Phải nên sung sướng, tự
hào vì con cái của chúng ta đã thành đạt cả rồi, mình đã cho chúng nó có cơ hội
vươn lên, đó chẳng phải là mục tiêu của chúng ta khi qua Mỹ hay sao? Đừng tiếc quá khứ, hãy vui với tuổi già, tận hưởng quãng
thời gian còn lại. Mình xem kìa!
Mùa thu sắp tàn, nhưng vẫn đẹp lắm, nếu biết nhìn, ta sẽ thấy mỗi mùa đều có vẻ
đẹp riêng của nó. Và này… mình
ơi! Trên chặng đường cuối cùng, chúng ta vẫn còn đủ cả đôi, đó chẳng phải là
một điều may mắn hay sao?
No comments:
Post a Comment