Cẩm tú Cầu
Những tưởng hai người cùng nhau đi đến hết cuộc đời, chỉ có cái chết mới vĩnh viễn chia ly, mới ngăn cách lứa đôi và họ còn hẹn nhau đến kiếp sau và kiếp sau nữa. Cô mang tên dòng sông thơ mộng của xứ Huế mộng mơ, dòng sông mênh mông với mười hai nhịp cầu khúc khuỷu đẹp đến mê người. Huế đẹp, Huế thơ, Huế ngàn năm văn vật, tình Huế chẳng phủ phàng ai, đã yêu một lần rồi sẽ yêu muôn thuở. Hương, cô gái Huế dịu dàng tính tình nhu mì nhỏ nhẹ, một cô gái Huế đơn thuần chung thủy của xứ thần kinh. Anh là chàng trai mơ mộng, đôi trai tài gái sắc ấy đã yêu nhau từ thuở nào, hình như từ kiếp trước.
Hai nhà gần nhau, hai người cùng học chung lớp. Họ là những gì gần gũi thân thương nhất trong cuộc đời. Rồi anh chị ra trường tình nguyệnđi về nơi đèo heo hút gió, mây ngàn chập chùng sương mờ huyền ảo tận xứ Cao Nguyên xa xôi
Ban đầu cuộc sống có phần vất vả, khó khăn thiếu thốn nhưng nhờ sự cố gắng siêng năng chăm chỉ cùng sự giúp đỡ của cha mẹ hai bên. Hai người đã có cơ ngơi vững vàng, con hai đứa, đứa đi học nước ngoài còn một đứa đang học đại học trong nước.
Thôi thì những năm tháng đầy ắp tiếng cười, đầy ắp cuộc vui, đầy ắp hạnh phúc. Cuối tuần họ tổ chức dạ vũ tại nhà, luân phiên nhau phô trương cái khéo, cái sang trọng cùng các bạn.
Cuộc vui chưa tàn nhưng người chồng đã thấy nhàm chán, muốn kiếm tìm cái mới, cái lạ quanh mình. Và thế là, tình yêu mới lạ đã nảy nở trong lòng anh, anh thấy như lòng mình từ trước đến nay chưa yêu lần nào, như chưa nghe nhịp đập của trái tim, anh đến với người đàn bà trẻ trung duyên dáng và hình như anh quên mất người vợ cùng anh bao năm dài chịu thương chịu khó nhọc nhằn chia sẻ cùng anh, luôn quấn quýt bên anh. Anh thấy mình như chàng trai mới lớn, anh nôn nao khao khát ước muốn mơ hồ, anh thấy mây chiều chập chùng bay lượn, anh mơ, mơ về nơi có người đàn bà mời gọi yêu thương. Anh quên bặt những gì thân quen yêu dấu mà từ trước đến giờ anh ấp ủ nâng niu trái tim anh đã đổi hướng.
Còn Hương những ngày tháng này trong lòng cô đầy hụt hẫng cô sắp phải về hưu, đến lớp cô nhìn đám học trò như những búp măng non mơn mởn mà lòng đầy tiếc nuối xót xa cảm giác tuổi già ập đến nhanh chóng đến không ngờ, thời gian cứ thầm lặng trôi qua cô cảm thấy đời người quá ngắn ngủi, cô chợt hốt hoảng lo lắng. Nghĩ lại tuổi hoa niên của cô chỉ yêu một mình anh chỉ biết một mình anh, anh như người đã đặt cọc, đã độc chiếm cô từ nhỏ, từ trường này qua trường khác có nhiều bạn cũng đã ái mộ cô nhưng không ai vượt qua được anh. Càng nghĩ cô càng bị nỗi ám ảnh không biết những ngày sắp đến sẽ ra sao, bỗng dưng từ đâu cảm xúc cô đơn ùa về làm cho cô cảm thấy hờn duyên tủi phận.
Trái tim cô vỡ tung ra một nỗi đau vô tận lan tỏa, một âm thanh nào từ nơi xa xôi huyền dịu dội về mệt mỏi chán chường và cô quyết định để anh chia xa, cô không muốn sống những ngày không có ánh mặt trời. Cô hoang mang như người sống trong rừng sâu mất phương hướng, không mục đích chỉ có nỗi buồn. Một vết thương trong tim, vết thương hằn sâu khó có thể xóa mờ, cô hoảng loạn thương tích đầy mình nhưng rồi cũng đành chia tay. Họ chúc nhau người gặp hạnh phúc, người gặp may mắn trên đường đời. Thế là họ chia tay, chia tay trong một buổi sáng ngậm ngùi lặng lẽ đầy thương cảm đầy xót xa, cô cố gắng quên đi những nỗi muộn phiền. Quên, quên hết! Hy vọng thời gian sẽ xóa sạch vết thương lòng, xóa đi những tháng ngày bên nhau, những chuổi ngày dài đấy ắp hạnh phúc, những chuổi ngày dài của tuổi hoa mộng năm xưa, còn tuổi thơ bé bỏng nữa, cô nhớ đã nhiều lần anh và cô chơi trò đám cưới cô làm cô dâu đội vòng hoa bằng cỏ bện thành, trò vợ chồng bên nhaui Ôi! biết bao nhiêu là kỉ niệm không thể nào kể hết được. cuộc đời con người nhiều khi nghĩ như một cơn gió, nhìn lại phía sau chỉ thấy lờ mờ, con đường phía trước càng mập mờ hơn nữa.
Giờ đây cuộc sống cô như một ngôi mộ hoang tàn, cô rời xa Pleiku nơi mỗi sáng có sương mờ giăng ngập lối, có nắng mềm gió lộng mênh mang buổi chiều mây bay huyền ảo, quanh năm lành lạnh mơ màng. Pleiku là quê hương thứ hai của cô, nơi cô đã sống hơn nữa đời người, nơi có biết bao kỉ niệm gần gũi thân thương kỷ niêm tình chồng nghĩa vợ, kỷ niêm bạn bè yêu dấu, kỷ niệm về những đứa học trò ngây thơ vô tội, cô ra đi để khuất lấp những gì làm cho trái tim cô đau đớn, cô có cảm giác hình ảnh của cô trong anh đã xóa trọn, vòng tay anh nơi đâu không gian bao la ngột ngạt nắng đổ nghiêng nghiêng về chiều, giờ đây cô bay về phía nam nơi có những đứa con thương yêu của cô đang sống, cô ra đi mang theo nỗi u uẩn trong lòng một tâm trạng trống rỗng xót xa, trái tim cô mệt mỏi rã rời, cô không muốn chìm sâu vào nỗi thống khổ vô tận này ngọn sóng cuộn trào trong lòng, trái tim cô bắt đầu khô héo trong cơn gió thu se lạnh. Cô nhớ đến những tháng ngày hạnh phúc bên nhau cô nghĩ anh như con bướm chập chờn bay lượn giữa bầu trời bao la. Rồi một ngày nào đó, sẽ có một ngày ' lá rụng về cội'. Cô hi vọng sẽ có ngày anh trở về bên cô để xóa đi cái khoảng cách xa xôi giữa anh và cô, cô hy vọng dù là hy vọng rất mong manh.
Lá rụng về cội
.........................................................Từ ngày hai người chia tay nhau, thấm thoát mà đã năm năm, năm năm qua Hương sống cùng con trai con dâu cháu nội, ít bữa rồi lại qua ở với con gái cháu ngoại cứ thế luân phiên nhau cô vui cùng các cháu, sáng cô đi thể dục rồi về đưa các cháu đi học chiều đón các cháu, mọi chuyện qua đi qua đi như một giấc mơ êm đềm cô gần như đã nguôi ngoai những chuyện đã qua tâm hồn thoải mái rảnh rang vết thương lòng gần như đã lành, cô nghĩ trước đây đi dạy về là hối hả hấp tấp ra chợ lựa những thực phẩm ngon những thứ anh thích mua về rồi tự tay nấu nướng, có lúc còn sưu tầm trong sách báo có các món ngon mua sách nấu ăn kiếm tìm các món cho hợp với khẩu vị của anh, hợp ý anh. Bữa cơm nào cô cũng chế biến món lạ miệng, món mới để thu hút anh cô thích thú với công việc ấy, cô coi đó là niềm hạnh phúc trong tim mình.
Nhớ lại ngày chia tay, anh khăng khăng đòi làm tờ ly hôn, nhưng cô không chịu cô sợ đứa con út chưa lập gia đình sẽ thiếu tình cha và cô cũng hy vọng anh sẽ quay về niềm hy vọng ấy nó nung nấu trong trái tim cô "lá rụng về cội " mà.
Năm năm qua cô cũng có về Pleiku mấy lần nhưng cô không gặp anh cô nghĩ gặp làm chi con người phụ bạc, gặp thêm khơi nguồn đau khổ. Nhưng những sinh hoạt hằng ngày của anh cô được một người bạn ở gần nhà kể khá tỉ mỉ. Chia tay cô, anh và Huyền người yêu của anh cũng đã ly dị chồng hai người thuê nhà ở riêng cho được tự do mọi chi tiêu anh đều phải lo hết. Tuổi sáu mươi anh dạy thêm bất kể, dạy để đáp ứng nhu cầu của hai người và cũng để thỉnh thoảng những đứa con không cùng máu mủ vòi vĩnh xin ba hờ chi. Thật chua xót con ruột của mình khỏng lo lại đi lo cho con người ta, con trai út của anh đang công rác tại Pleiku anh cũng ít gặp vì nó theo binh mẹ
Hôm nay Hương từ Sài Gòn bay ra lo cưới vợ cho đứa con trai út cô hớn hở vui mừng vì nghĩ mình đã làm xong bổn phận cô thấy người nhẹ nhỏm hân hoan, cô bàn cùng anh hai người cùng đi đưa thiệp cưới cho đủ đôi. đối với anh bây giờ cô có cảm giác dửng dưng, ngồi sau xe anh chở mà cô thấy khoảng cách là lạ xa vời, cô nghĩ cùng anh lo xong đám cưới cho tròn bổn phận với con, rồi mai đây mỗi người mỗi ngả đường ai nấy đi gặp lại nhau biết có được tiếng chào chỉ nghĩ thôi cô đã thấy cảm giác buồn buồn nhoi nhói con tim.
Đám cưới con trai xong cô sắp sữa để về lại Sài Gòn. Bỗng có tin anh được đưa vào bệnh viện, cô phân vân tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm qua cô không thể làm ngơ, cô cùng con trai con dâu vào bệnh viện thăm anh, anh nằm im thiêm thiếp không có ai ở bên mình. Bây giờ cô mới có dịp nhìn kỹ anh, nét mặt tiều tụy da xám xịt nhăn nhúm hơi thở gấp gáp, nét phong độ ngày nào phút chốc biến tan. Qua hai ngày sau anh tỉnh dần nhưng tiếng nói yếu ớt không được rõ và một tay một chân không cử động được trong lòng cô lại dâng lên niềm thương cảm xót xa. Mấy ngày sau cô đưa anh về nhà và đưa đi châm cứu anh hồi phục dần dần, qua tháng sau anh đi được nhưng phải chống gậy. Cô nhìn anh mà nghĩ đến đời người không ai biết trước được số phận rồi sẽ ra sao, cuộc đời rồi sẽ ra sao cho những ngày sắp tới, như anh đang lành lặn mạnh khỏe phút chốc đã trở nên tật nguyền cô đau xót cho anh, đau xót cho cô. Rồi đây phải lo toan mọi việc từ miếng ăn giấc ngủ chăm sóc phục vụ cho người chồng đã từng phụ bạc mình. Từ ngày anh vào bệnh viện đến khi về nhà Huyền người vợ gá nghĩa của anh chẳng một lần lui tới viếng thăm đưa anh vào viện rồi mất tăm. Cô nghĩ tình đời, tình người mà cô chán ngán chua xót trái tim đã có sẵn vết cứa giờ như có ai đó tàn nhẫn ấn thêm vào cho rướm máu, cô không thể bỏ mặc anh đang đau ốm bệnh tật lương tâm không cho phép nhưng gánh nặng này thật quá sức đối với cô.
Đôi lúc nhìn thấy anh thở thật dài và nhìn cô bằng đôi mắt van nài nhận tội, những ánh nhìn âu yếm đầy hối hận như cầu xin tha thứ của anh giờ đây không làm cô rung động mênh mang. Cô sống như bổn phận nhớ ngày xưa mỗi lần nấu các món anh thích cô nôn nao háo hức mong chờ anh dạy về để thưởng thức, giờ đây những lời khen tặng của anh sao cô thấy xa vời lạc lõng tận phương trời nào. Cô hồi tưởng đến những bữa cơm nóng sốt ngày xưa vợ chồng con cái quây quần bên nhau, mà cô đã đem hết ý chí và niềm thương yêu để vun đắp. Giờ đây cô nghĩ mà bùi ngùi tủi phận.
Cô cũng được biết cuộc sống của anh cùng Huyền chỉ ba năm đầu hạnh phúc lên đến tận chín tầng mây, còn hai năm sau khoảng vỡ trong lòng hai người đã thẳm sâu đã in đậm cùng chán chường, anh có ý định quay về với cô từ những ngày ấy nhưng anh còn phân vân còn ngại ngùng, anh có biết đâu những ngày tháng ấy là những ngày tháng cô mong đợi, đợi đến mỏi mòn sự mong đợi chín mùi nó trở nên bất cần, giờ đây cô thấy anh tội nghiệp sao sao cảm giác hờn giận đan xen nỗi thương xót nhập nhòa trong trái tim cô.
Thôi thì cố quên mà sống nên mở rộng trái tim bao dung để chăm lo chu đáo cho người chồng đã từng phụ bạc mình, cô cũng biết chiếc lá đã rụng xuống rồi thì úa vàng thương tích đâu còn tươi thắm xanh tốt như chiếc lá ở trên cây.
Cẩm Tú Cầu __________________________
______________________________________
Trời ơi!!! Sao còn nhận lại người đàn ông ấy.???
ReplyDelete