Hồi nhỏ tôi mơ làm… kép cải lương. Ước mơ “khủng” này không xuất phát từ
giọng ca đầy “tiềm năng” của tôi mà đơn giản vì… tiền. Một thằng nhóc 8 - 9
tuổi mơ số tiền lớn cỡ cát xê danh ca Út Trà Ôn thì hơi không bình thường.
Nhưng đó là nguyên nhân gần, chứ nguyên nhân sâu xa là tôi bị nhiễm cái máu
giang hồ lục tỉnh.
Coi cải lương thì tôi có cơ hội đi “ăn theo” mấy bà chị, nhưng xem xi
nê, dù xoay sở cách mấy tôi cũng đành phải coi… cọp. Tôi thường lê la ở
rạp Văn Cầm gần cầu Kiệu, thấy anh chị nào quởn quởn là lẩn theo như em
út vào xem ké. Giao du với
đám nhóc gần đó, tôi cũng biết thêm vài mánh xem cọp, chẳng hạn chỉ cần mua một
vé, một thằng vào trước, rồi lẩn ra góc rạp đưa vé đã xé cho thằng khác, có sẵn
cái cùi vé vất đi, dán sơ sịa vào, rồi tỉnh bơ chìa cho ông soát vé vào rạp,
rồi lại tiếp tục tuồn vé cho thằng sau… Trót lọt vài lần, tôi về xóm, họp bè
bạn, hãnh diện tuyên bố trưa chủ nhật này sẽ dẫn chúng đi xem phim Ben Hur với
chiếc vé… thần. Cả bọn hào hứng, bàn tán, và ngưỡng mộ. Buồn thay ! Một thằng
em với điệu bộ lúng túng của kẻ phạm tội lần đầu đã làm hỏng chuyện, không qua
mặt nổi ông soát vé ngờ nghệch nhất. Thế là cả lũ bị điểm mặt từng tên, thất
bại ê chề…
Trưa chủ nhật nằm chèo queo trên căn gác gỗ, gặm nhấm nỗi hờn quê độ với
bè bạn, ê ẩm cả người. Tôi vớ đại tờ báo Kịch Trường của bà chị, đọc qua loa để
xua đi nỗi buồn. Mắt tôi chợt sáng lên khi đọc thấy tin Út Trà Ôn vừa ký
công-tra ba bốn chục vạn gì đó với một gánh hát. Trời đất ! Vé xi nê chỉ có 3
đồng, và như điện xẹt, tôi ư ử vài câu vọng cổ, rồi bỗng mơ mộng mình thành kép
hát cải lương mà không cần biết hò xự xang xê cống ra sao, cũng chẳng cần biết
giọng ca mình là cái thá gì. Có tiền, tôi sẽ bao cả bọn đi xem xi nê, không chỉ
một lần mà nhiều lần, bao cả bè bạn bà con của chúng luôn, sẽ mua đậu phộng da
cá mang vào rạp ăn vặt, mua cả hạt é, xi rô đá nhận để giải khát, … Cứ thế và
cứ thế tôi chìm vào giấc ngủ trưa với giấc mơ hào hiệp.
Cải lương dính dáng với tuổi thơ tôi như vậy đó, chẳng yêu chẳng ghét.
Nó như một chiếc cầu nối để tôi mơ mộng nhiều thứ.
Năm tháng trôi qua, ở cái tuổi xem xi nê không buồn vỗ tay nữa, tôi xoay
qua nghe nhạc lãng mạn. Thời sinh viên ai chẳng uống cà phê nghe nhạc, mà nghe
nhạc gì mới được. Phải là nhạc cổ điển, nhạc tiền chiến, nhạc trữ tình, lời lẽ
ẩn dụ, êm ái như thơ, … Cái gout nhạc ngon lành này đã vô tình (?) vạch ra một
ranh giới mù mờ giữa cái gọi là nhạc “hàn lâm”, và phía kia là nhạc “sến”. Một
đàng là của giới có học, thưởng thức điệu nghệ. Đàng kia của giới bình dân, lời
lẽ giản dị, phơi bày, âm điệu dễ nghe, dễ hát, thường là điệu Boléro, Rumba,
Habanera, …
Chữ “sến” hàm ý chê bai diễu cợt một hình thức bày tỏ nào đó : “Thằng
này ăn mặc“sến” quá !”, và người ta cũng có thể nói : “Thằng này ăn mặc “cải
lương” quá !”. Theo cách hiểu đời thường, chữ “sến” đồng nghĩa với “cải lương”.
Đụng tới “cải lương” là tôi thấy… phiền, dù sao đó cũng là ký ức của một thời
hào hiệp. Nhạc sến và cải lương có quan hệ mật thiết, chẳng phải người ta nói
là tân cổ giao duyên đấy sao ! Tôi không yêu cũng không ghét cải lương hay nhạc
sến. Nói đúng ra, hồi đó tôi mơ hồ thấy nhạc sến cũng không tệ, chỉ có điều
không dám nói ra điều đó với ai.
Những năm sau 75 lắm chuyện đổi đời. Một buổi khuya lạng quạng về
nhà trong cơn say, tôi chợt nghe văng vẳng, giọng hát của ai đó : “… Có
người con gái buông tóc thề, Thu về e ấp chuyện vu quy…”.
Bài hát đúng là sến, giọng
hát cũng sến, nhưng đã làm tôi ngẩn người như vừa khám phá ra điều gì đó. Cái
âm u kinh viện của đống sách triết học, chỉ muốn vói tay lên cõi trên, khiến
tôi thờ ơ với chút tâm tư giản dị và hết sức đời thường của một thiếu nữ. Chợt
nhớ đến đám bạn hồi đó bỗng nhiên ào ào lấy vợ lấy chồng để gọi là «thích nghi
với tình thế», hay chờ ngày ra đi. Con hẻm nhỏ ngoằn nghèo còn đọng những vũng
nước mưa. Như vừa thấm thía ra điều gì đó, tôi dừng chân dựa tường nghe
đến hết bản nhạc : «…Có
ai ngồi đếm mùa nhung nhớ, nỗi niềm đầy lại vơi, mỗi mùa tiễn đưa một người… ».
(Nỗi Buồn Gác Trọ – Mạnh Phát & Hoài Linh).
Nỗi Buồn Gác Trọ» làm tôi
liên tưởng đến một bản nhạc khác (không nhớ tựa đề), lõm bõm vài câu thế
này : «… Em biết thân em phận gái nghèo hèn, mà lỡ yêu thương ai rồi,
cầm bằng như áng mây trôi… ». Chuyện
tình tan vỡ vì thân phận giàu nghèo, giai cấp có đầy ở trong cuộc sống này,
và nỗi đau được bày tỏ qua tiếng nhạc bằng ngôn ngữ đời thường dù hơi
thiếu chất thơ một chút, thì liệu có nên lãnh đạm chỉ vì nó là nhạc sến ?
Nhạc Việt nhiều khi nghe hay
là do ca từ. Ca từ trong nhạc Trịnh Công Sơn cứ ngắt câu chấm xuống hàng
là thành bài thơ. Nhạc Việt có chất thơ, có vần có điệu, có lẽ do ảnh hưởng ca
dao hay hát ả đào chăng ? Vần điệu của ca từ có thể đưa đến ý, đến nhạc,
để rồi vần điệu đẻ ra nỗi lòng, chứ chưa chắc nỗi lòng đẻ ra vần điệu. Sự trộn
lẫn này khó bóc tách. Nếu nghe nhạc không lời, mà trước đó chưa hề biết
lời của bản nhạc, thì nhạc Việt nghe hơi… khó một chút. Nhạc và lời cấu thành
bản nhạc khó tách rời.
Nhạc Tây hình như thiên về
nhạc hơn lời, và không phải bản nhạc nào của Tây cũng có ca từ hay như bài
Sacrifice của Elton John (lời B. Taupin) hay bản Papa của Paul Anka. Ca
từ của nhạc Beatles hay Abba nếu dịch ra tiếng Việt thì nghe chán phèo, nhưng
âm điệu của nó lại nghe rất hấp dẫn, chả thế mà nó được cả triệu triệu người
trên thế giới ưa chuộng, hẳn là vì nhạc chứ không phải vì lời.
Ca từ trong nhạc sến mộc mạc,
giản dị, cũng trời trăng mây nước, nhưng không nhiều ẩn dụ, nghe là hiểu, khỏi
cần suy đoán. Và trong tình huống cụ thể nào đó, những lời lẽ đơn sơ đó ngấm
ngay vào tâm hồn người nghe, mà khỏi cần tưởng tượng hay suy diễn thêm cho
phiền phức.
Tôi được mời đi dự đám cưới.
Chú rể là Việt Kiều, lúc đó trạc ngoài 40, không biết đã qua đò lần nào
chưa, không tiện hỏi. Tôi bên nhà gái, nên vào bàn tiệc kính nhi
viễn chi, ăn uống từ tốn, nói năng từ tốn cho phải phép. Tiệc cưới thì ồn ào,
tưng bừng, hát hò,… khỏi nói. Cô dâu chú rể lăng xăng bàn này bàn nọ. Gần cuối
bữa tiệc, những người ở bàn bên cạnh, chắc đều là bạn chú rể, đứng lên, nâng ly
và hát, cả cô dâu chú rể cũng hát, không đàn không trống, họ hát theo nhịp cái
muỗng gõ vào ly : «…Một mai qua cơn
mê, xa cuộc đời bềnh bồng tôi lại về bên em… ».
Họ hát đồng ca, nhớ gì hát
nấy, nương lời nhau mà hát. Tôi có cảm tưởng như một người trong cặp uyên ương
này, hoặc cả hai, vừa vượt qua sóng gió nào đó để đi đến ngày hôm nay. Bỗng
nhiên tôi thấy hào hứng buột miệng hát theo : «…Tình người sau cơn mê vẫn xanh, dù bao tháng năm
đau thương dập vùi… ».
Một kiểu cách chúc mừng đám
cưới ý nghĩa quá ! Lời ca giản dị, không công thức, không sáo ngữ, không một
ban nhạc «hoành tráng» nào, và không một siêu ca sĩ nào theo kịp… Ngôn ngữ điêu luyện nhiều khi che đậy một cái gì
đó không thực, không chừng gọi đó là «sến trí tuệ» cũng được.
Thú nhận mình mê nhạc sến
chẳng phải là chuyện dễ dàng. Cái sĩ diện (hão) của thằng tự cho mình là trí
thức coi vậy chứ bự lắm. Có lần ngồi nhâm nhi cà phê với một bậc đàn anh, thuộc
loại tài hoa, trí dũng song toàn, tôi buột miệng : «Khi Người Yêu Tôi
Khóc của Trần Thiện Thanh nghe cũng không đến nỗi… » . Ông huynh trưởng phán lạnh
tanh : «Tớ không hiểu vì
sao Sĩ Phú lại hát bản này» .
Tôi… tịt ngòi. Miếng trầu đưa ra chưa kịp quết vôi, không có duyên để chia sẻ
đề tài này. Câu chuyện cũng hơn 30 năm trôi qua rồi…
Những năm sau này đi hát
karaoke với bè bạn, tôi thường chọn nhạc sến. Bọn chúng dĩ nhiên chẳng bỏ qua
cơ hội để xiên sỏ tôi. Tôi cũng… ngượng, mặc dù đã cố giải thích (để chữa thẹn)
rằng, chẳng hạn «… Nếu vì tình yêu, Lan có tội gì đâu, sao vướng vào sầu
đau… » là câu hay nhất
của bài hát Chuyện Tình
Lan Và Điệp.
Thời gian làm tôi chai mặt,
lì đòn hơn để khẳng định rằng mình thích nhạc sến, và cũng thời gian,
khoảng hơn chục năm sau, tôi thấy bạn bè tôi, những kẻ từng «mỉa mai» tôi về
nhạc sến, mỗi lần đi hát karaoke chúng lại chọn nhạc sến. Càng xỉn càng hát
nhạc sến, hát không giấu diếm, hát say mê, hát như thể chỉ còn cá nhân chúng nó
trên đời này. Hình như khi xỉn người ta quên mất mình đang mặc áo vest đeo cà
vạt.
Tôi chưa hề ngộ ra rằng nhạc
sến hay. Đối với tôi, cải lương hay nhạc sến là cả một khoảng trời ký ức không
thể chối bỏ, đã nằm sẵn đâu đó trong tiềm thức rồi, khỏi cần phải ngộ hay
chưa ngộ. Nhạc hiệu của chương trình tuyển lựa ca sĩ mỗi sáng Chủ Nhật tại rạp Quốc
Thanh : «Trời hôm nay thanh thanh, gió đưa cành mơn man tà áo… »,
đã lâu lắm rồi không nghe, mà sao vẫn nhớ, nhớ cả lúc đó mặc quần xà lỏn, cầm
khúc bánh mì, vừa gặm, vừa nghe radio, vừa hát theo cơ mà… Thế thì việc gì phải
úp úp mở mở, nửa phủ nhận, nửa thừa nhận. Đó là hành trình vượt qua nỗi… «sợ
hãi », nói thẳng ra là vượt qua cái hèn, cái thể diện dỏm của một thằng
trí thức dỏm. Không dám trung thực với chính mình không gọi là dỏm thì gọi là
gì ? Vấn đề là thời gian, sớm hay muộn công khai thừa nhận giá trị vốn có
của nhạc sến. Như thế tôi vẫn còn thua xa những người thích nhạc sến từ thưở
đầu đời cho đến hết… đời.
Tình huống dưới đây là giọt
nước tràn ly khiến tôi nhảy vọt qua nỗi «sợ hãi».
Cách nay đã lâu, tôi đi dự
đám tang của người thân. Đội kèn Tây được mời đến để thổi nhạc vào lúc di quan
đã chơi bài Trở Về Cát Bụi của Lê Dinh. Bản này tôi đã nghe sơ sịa
ở đâu đó rồi. Hôm đó ban nhạc đang chơi bỗng nhiên dừng thổi và cả chục tay
nhạc công bỗng cất tiếng hát
«… Sống trên đời này,
người giàu sang cũng như người nghèo khó.
Trời đã ban cho, ta cám ơn
Trời dù sống thương đau
Mai kia chết rồi, trở về
cát bụi giàu khó như nhau
Nào ai biết trước số phận
ngày sau ông trời sẽ trao… »
Giọng hát ồm ồm của mấy ông
thổi kèn nghe như tiếng loa trầm rách màng, vậy mà tôi nghe như mới, nghe như
nuốt từng lời, tưởng như người quá cố đang tâm tình với mình trước giờ vĩnh
biệt : «… Người ơi xin nhớ cát bụi là ta, mai này
chóng phai… ».
Trịnh Công Sơn cũng có bản
nhạc Cát Bụi với lời lẽ hoa mỹ đầy tính triết học hơn nhiều, nhưng tôi phải thu
hết can đảm để thú nhận rằng, bài Trở Về Cát Bụi của Lê Dinh đã thấm vào người
tôi nhiều hơn. Bây giờ nghe lại, vẫn thấy phê, vẫn thấy gần gũi trong từng cách
ứng xử của đời người.
Người thích nhạc sến cũng
nhiều, người xem thường nó cũng không ít, dù ngấm ngầm không nói thẳng ra.
Nhưng cho dù thế nào, có một đề tài không ai dám cà khịa xem thường, đó là
những bản nhạc nói về mẹ. Mấy bà mẹ đơn giản như dòng sữa, là lời ru, bóng mát,
là vườn rau, trái dừa,… Nói triết lý cao siêu quá mấy bà mẹ không hiểu, mà có
hiểu cũng không thấy thoải mái, vì lòng mẹ đầy bản năng, đơn sơ như con gà mẹ
xù cánh cho lũ gà con ẩn nấp trước diều hâu. Bài Lòng Mẹ của Y Vân, vì
vậy vẫn được xem là bản nhạc về mẹ kinh điển được mọi người ưa thích, kể
cả những… bà mẹ cũng thích bài đó, chứ chưa hẳn đã là Huyền Thoại Mẹ hay Ca Dao
Mẹ của TCS.
Hãy nghe một anh chàng xa
nhà, Tết không về quê được, nhớ mẹ thế này :
«… Giờ đây chắc mẹ già tóc
bạc nhiều
Sớm chiều vườn rau vườn
cà,
Mẹ biết nhờ cậy vào tay
ai ? … »
(Mùa Xuân Của Mẹ- Trịnh Lâm
Ngân)
Nghe cái giọng rên rỉ là biết
thằng con này… dóc tổ. Y mà có về được, ôm bà già một cái, trình diễn cái màn
quét nhà, rồi thì mắt trước mắt sau lẻn đi chè chén với chúng bạn. Y mà có bạn
gái nữa thì coi như xong… Biền biệt ! Mà bà mẹ cần gì điều đó, thấy thằng
con về là mừng quýnh lên, rờ tay rờ chân nó, thấy còn lành lặn đầy đủ là thiếu
điều vái Trời vái Phật rồi, trông mong gì thằng con rớ tới vườn rau vườn cà…
Không về được thì thằng con
hứa hẹn tiếp :
«… Dẫu gì rồi con cũng về
Chỉ bên mẹ là mùa xuân
thôi… »
Tâm sự của thằng con nghe
thật sến, thật não lòng, mà sao như tìm thấy tâm trạng của chính mình trong đó…
Mẹ tôi mất. Năm ngoái là cái
Tết đầu tiên không có bà. Căn nhà ở Sàigòn quá nhiều ký ức quen thuộc làm tôi…
ngại. Giao phó hết việc nhà, tôi chuồn lên nhà Đà Lạt một mình. Tết nhất khỏi
đi thăm khách và cũng khỏi tiếp khách, nằm nhà đọc sách cho khỏe.
Tối giao thừa, một đĩa trái
cây, vài cành hoa ngắt dưới vườn, thắp nén nhang trên bàn thờ mẹ… Thế là đủ.
Tôi mở nhạc, nhâm nhi ly rượu vang đón giao thừa. Cũng chỉ là những bản nhạc
xưa thôi, có bản nghe quen, có bản lâu lắm rồi mới nghe lại, và đến
bản Đường Xưa Lối Cũ : «… Đường xưa lối cũ, có tiếng tiêu, tiếng
tiêu ru lòng ai… ».
Bà ca sĩ Kim Anh này cũng lạ,
càng già giọng hát càng ấm, càng buồn… Bài hát này của Hoàng Thi Thơ có
đoạn :
«…Khi tôi về, nghẹn ngào
trong nắng,
Tưởng gặp mẹ tôi rưng rưng
đứng đón con về,
Nào ngờ mẹ tôi ra đi bên
kia cuộc đời
Không lời từ ly cuối cùng
trước khi phân kỳ… »
Ở đoạn chuyển khúc kế tiếp :
«… Chạnh lòng thương nhớ, những phút xưa,… », giọng hát bỗng
chùng xuống, thả ra thật nhẹ, nhẹ như hơi thở… đã làm «người hùng» ngã ngựa,
nước mắt rơi đêm giao thừa.
Ca sĩ Hương Lan, trong một
cuộc phỏng vấn về nhạc sến đã bực bội : «…Cũng
như từ “cải lương” vậy, đó là một loại hình nghệ thuật, sao mọi người có thể
tùy tiện sử dụng mỗi khi muốn chê cái gì đó (sao sến quá, sao cải lương quá).
Tôi xem đó là sự chọc ghẹo, coi thường và nhục mạ rất tệ hại, nếu không nói là
vô văn hóa… ».
Bà Hương Lan à, xin đừng
nóng… Nhạc sến hay cải lương hiểu theo nghĩa tốt đẹp thì nó vẫn tốt đẹp. Nhạc
sến cũng như nhạc «hàn lâm», có bài hay, có bài không hay, tùy theo cảm nhận
của mỗi người.
Tôi thích nhạc sến, nhưng ca
sĩ sến thì lại khác. Ca sĩ sến cho dù có hát nhạc «hàn lâm» thì vẫn là… sến
(thứ thiệt), khi mà giọng hát phải cố gào thét cho khàn ra. Cung cách giả tạo
như thế không thể bày tỏ cho nỗi lòng thực. Tương tự, Dạ Cổ Hoài Lang mà
được hát với giọng opéra thì chắc trời… sập. Chưa ai qua nổi Hương Lan với
giọng hát da diết ở bản nhạc này cả.
Dạo gần đây một số bậc thức
giả đã đánh giá nhạc sến một cách tích cực hơn, cho có vẻ «sâu sát quần chúng»
tí, nhưng vẫn chỉ là cái nhìn từ trên xuống. Xin lỗi ! Nhạc sến có giá trị
riêng của nó, mà không cần đến bất kỳ một chiếu cố nào cả. Âm nhạc cần có
sự đồng cảm, từ người sáng tác, người chơi nhạc, người hát và người nghe. Một
khi bắt nhịp được với lời ca tiếng nhạc của nhau, thì sự chia sẻ có thể bắt
đầu.
Âm nhạc là món ăn (tinh
thần), vấn đề là có hợp khẩu vị, hợp gout hay không mà thôi. Gà tây nhúng sữa,
kẹp phô mai đút lò chắc gì đã bắt mồi hơn cá lóc nướng trui ?
Vũ
Thế Thành _____________________________________
____________________________________________________
____________________________________________________
No comments:
Post a Comment