Sunday, May 5, 2013

Viết tiếp cho anh… Anh nằm trạm xá

  kimloan  




Anh…

Rồi đêm cũng qua đi. Tờ mờ sáng, em nấu vội xoong cháo lỏng để chút nữa pha sữa cho anh. Mặt trời vừa ló dạng, có lẽ nhờ linh tính, chị Hai tìm ra bọn em.

Vừa gặp Hoa nước mắt chị Hai chảy dài. Không biết chỉ nói gì với Hoa (nói nhỏ cốt không cho em nghe), em thấy chị Hai và Hoa cùng khóc. Em cố giữ bình tĩnh nhưng run quá. Em nghĩ bụng chắc anh gặp điều gì không may. Em hỏi, nhưng chị Hai nghẹn lời không nói được, cứ lắc đầu hoài làm em càng sợ thêm. Lát sau chỉ mới nói :

- Chú tỉnh rồi nhưng còn yếu lắm. Chú nhờ chị nói lại với em là chú khỏe rồi, đừng lên thăm chú làm chi, tội nghiệp em. Chú nhắn em cho chú một tấm hình.

Anh đâu ngờ là khi anh vừa tỉnh dậy thì em đã có mặt ở đây rồi há. Quên sao được hình hài tiều tuỵ hốc hác của anh nằm trên sạp bệnh. Em và Hoa suýt nữa oà lên khóc, nhưng nhớ lời nội và ba má anh dặn là phải bình tĩnh, không được khóc vì sợ anh xúc động mạnh thì nguy hiểm lắm.

Tội nghiệp Hoa lắm anh ơi ! Vừa lên gặp anh chưa được bao lâu thì phải cùng với chị Hai xuống lại Tuy Hòa gấp, mua thuốc để kịp tiếp sức cho anh vì anh vừa tỉnh lại mà. Còn lại một mình, em lo sợ làm sao, vì chung quanh em là núi rừng âm u, trong trạm xá thì người bệnh rên la, thảm nảo lắm. Ôi những cảnh tượng đó em chưa bao giờ ngờ đến.

Điều vui mừng nhất của em là anh đã nói được nho nhỏ rồi. Em biết anh cố gắng nói dù khi nói anh cảm thấy rất khó chịu ở cổ. Suốt đêm em không dám ngủ, cứ thỉnh thoảng vào thăm chừng xem anh có ngủ được chút nào không. Nhưng lần nào cũng thấy anh thức cả. Chắc tại lạnh quá, ngủ chẳng được phải không anh ?

Đôi lúc em nghe anh nói mớ. Anh hay kêu tên em lắm. Thử trí nhớ anh, em hỏi, em còn có tên gì nữa ? Anh trả lời : “Hải”, rồi anh thiếp đi nhưng vẫn còn nói rất nhỏ, em phải ghé sát tai vào mới nghe được. Anh nói :

- Sau này về với nhau, khi có con thì mình đặt tên con có chữ H trong đó. Như Đình H., nếu là con trai; Ngọc H. nếu là con gái, nghen em !

Chà, trong lúc mê man mà thiên hạ… nịnh quá ta, đặt tên con toàn là chữ H không hà, bảo không thương sao được ! Em hư quá, anh lở loét sau lưng mà em rửa ráy, làm thuốc mạnh tay làm anh đau hả. Cho em xin lỗi nghen.

Sáng hôm sau, Hoa lên lại đem thuốc trợ sức cho anh. Thấy anh tỉnh táo nói chuyện được, hai chị em mừng quá, hôn khắp mặt anh. Chính bác sĩ Hậu - bạn anh - cũng không ngờ là bệnh tình của anh lại sớm khả quan như thế đấy.

Em thầm cảm tạ Ơn Trên đã hỗ trợ cho anh ý chí sinh tồn thật mãnh liệt nên mới sớm tỉnh lại đấy, chứ trước đó chị Hai thấy bi quan lắm anh ơi. Đã thế lại còn nói chuyện nho nhỏ với em qua cái giọng yếu ớt nữa chứ, tội nghiệp anh quá đi thôi; vì thế mấy anh bạn nằm kế bên ghẹo em :

- Có lẽ gặp được cô nên nó tỉnh lại đấy. Nói thật, hôm qua bọn này cứ nghĩ là nó sắp “đi rồi” chỉ còn nuối tiếc gia đình mà thôi.  

Em rùng mình khi nghe như thế nhưng đấy là sự thật đó anh ơi. Bốn ngày anh nằm mê man chẳng biết gì, đút cháo thì chỉ ngậm thôi, không nuốt được miếng nào. Hôm chị Hai lên thăm phải móc cháo ra cho anh đó. Nói sao cho hết tấm lòng của chị Hai đã cứu anh thoát khỏi cơn bệnh sốt rét ác tính hiểm nghèo ấy. Em thấy trên đời này hiếm có người chị dâu nào lại tận tình lo cho em chồng như thế đâu anh. Sau đó chị Hai phải về nhà với con còn nhỏ, chỉ còn em và Hoa ở lại chăm sóc anh mà thôi.

Thức với anh suốt một đêm em thấy thấm thía quá. Đêm dài thật đó anh, bốn bề yên lặng chỉ có tiếng thú rừng lẫn với tiếng rên la của bệnh nhân, tạo thành âm thành rợn người. Em cảm thấy kinh hoàng sợ hãi tột độ khi nghe tiếng la hoảng của ai đó, em vội vào thăm chừng thì thấy anh đang ngủ nên em cũng tạm mừng. Em nghĩ anh mê man mới tỉnh dậy chắc không biết gì; nhưng đâu ngờ anh biết hết, gọi tên em hoài, đòi uống nước nữa chứ. Em nhớ hoài những lúc chăm sóc anh trên sạp bệnh đó anh ơi !

…   …   …  

Kể sao cho hết những mẫu chuyện vụn vặt mình nói với nhau tuy anh vẫn còn thấy khó chịu ở cổ. Thế mà chiều hôm đó em phải từ giã anh khi anh với giọng yếu dần, hát lỡ dỡ bài Chiến Sĩ Vô Danh rồi thiếp đi… Anh thông cảm cho em đã chia tay anh lúc thiếp đi đó, vì em muốn tránh sự xúc động cho hai đứa mình.

Xuống đến ngả ba Chí Thạnh 
– Phú Yên thì trời vừa tối, em chờ hoài đến khoảng mười giờ thì mới có xe. Kể cũng may, nếu không thì em phải ngồi chờ sáng hoặc ngủ quên ở vỉa hè rồi. Em lại khóc và ân hận quá, phải chi em ở nán lại với anh thêm đêm nữa xem sao, anh nhỉ ! Nhưng vì em chỉ xin được phép nghỉ dạy hai hôm và nghĩ đến tương lai hai đứa sau này, em đành phải để em Hoa ở lại chăm sóc anh đấy, mong anh hiểu cho em, anh nhé ! 


Về đến nhà, em ngã bệnh từ hôm ấy…

Thắm thoát đã mấy tháng rồi xa anh mà chưa lên thăm lại anh được, lòng em buồn vô cùng… !


kimloan
(Cali, tháng 5 / 2013)

______________________________________

2 comments:

  1. Chuyện cảm động quá chị Loan ơi. Trải qua hoạn nạn, gian nan mới thấy tình sâu nhĩa nặng chị nhỉ.!
    mến . QN

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn QN11 đã đọc tiếp đoạn hồi ký của mình nghen !
      À... Tuần tới là Ngày Lễ Mẹ rồi, nhân đây KL gởi lời chúc Happy Mother' s Day đến QN11 nhé !
      Thân chào.

      Delete