Saturday, May 25, 2013

Thì Thầm (2)

  Nguyễn Bích Sơn  

        * Viết cho con trai ca M : Nguyn Hu… “Vô Danh



25-05-73 đến nay là tròn bn mươi năm – Bn mươi năm con lìa b cõi đi vi chưa đy sáu tháng tui. Con chưa vào đi, chưa có cái tên đ gi mà con đã vi ra đi vĩnh vin, đ li cho B M bao nim thương yêu nui tiếc.
Đã bn mươi năm trôi qua, gi nhc li M không làm sao ngăn được dòng nước mt khi nghĩ v con. M thy yêu con vô cùng và cũng nh con vô cùng vì con là s kết t tình yêu ca B M đó con biết không ?
Ngược dòng thi gian
Sau ngày ngh L Lao Đng Quc Tế 1-5 Qui-Nhơn, M tr li phi trường Phù Cát – nơi ca M – đ tiếp tc đi dy. Thường thì M ăn cơm lúc 11 gi trưa, hôm đó B không có phi v nào, M đi B đi hp v ri ăn luôn. Khong 12 gi thì B v, B M va mi ăn lưng chén thì mt tiếng n hat chúa vang lên, M ch kp thét lên : “Chết Em ri Anh ơi !”, la bc cháy cui giường. M thoáng nghe tiếng B gi : “Em ơi… Em ơi… !”. B lôi M ra khi phòng đ nm ngoài hành lang, ri gi đin thoi lên trm xá. Lúc đó tuy mơ màng nhưng M vn còn biết, trong suy nghĩ M mun nhc tay phi lên đ làm điu gì đó, nhưng không được, cánh tay vn im lìm. M cm thy sau ót mình ươn ướt nên ly tay kia r vào thì thy toàn là máu, l mt điu lúc đó M chng thy đau đn gì. Tiếng chân rm rp chy li khiêng M lên xe, có ai đó đt lên mt M cái mũ đ che nng. Xe chy mt đon thì M hôn mê luôn.

Không biết bao lâu M tnh li, thy nm trong căn phòng, xung quanh có vài người toàn thân ph drap trng, M cũng vy. M mơ h nghe tiếng gi ca B và m mt nhìn B không rõ ràng. Bng dưng B ôm M khóc nc n, nước mt M tuôn trào… Chp lâu B hi : “Em có đau lm không và đau ch nào ?”. M ch lc đu không nói được gì… Bác sĩ vào, nói : “Tnh ri… Tt ri… !”. Không biết lúc đó M nghĩ gì, M không còn khóc na, cp mt ráo honh, đu óc trng không, bác sĩ hi gì M ch lc đu và gt đu mà thôi, không nói năng gì c, ngay c B hi M cũng vy. Bác sĩ ra khi phòng, M nhìn thy chân phi b băng bó tht to, tay và chân trái dây nh tùm lum, M không cc ca được vì rt khó khăn và M biết tay phi mình không còn na. M vt khóc tc tưởi, B ôm M an i v v. M thy c mt bu tri đang sp đ, ni chán chường, đau kh đến tt cùng, không làm sao din t hết ni thng kh ca M lúc by gi. “Thế là hết cuc đi tôi… !”.

M sc nh ti con và hi B : “Con có sao không Anh ?” – “Không sao… Em !”. Tay B đt lên bng M như mun nói lên s bình an ca con trong M… Đêm đó M không ng được, thc trng đêm, suy nghĩ mông lung, không đu không đuôi và không biết mình đã nghĩ gì ? Thnh thong M nghe tiếng khóc than, tiếng ông Cha nào đó cu kinh tin người ra đi

Hôm sau M được chuyn sang phòng khác – ch có mt mình M, mt mình mà thôi – hình như là phòng đc bit ca bnh vin Quân Y; trường hp đàn bà b thương điu tr đây ít có. BPhi Đi Trưởng Phi Đi Ti Thương, hay ch thương binh v đây điu tr; có phi nh làm vic và quen biết vi bnh vin này nên được ưu đãi chăng ? Nhng ngày nm trong bnh vin B túc trc bên M sut ngày đêm, B mun t săn sóc M, không mun ai lo cho M ngoài B. Cũng may cp trên thông cm hoàn cnh ca B, thương M b VC pháo kích và là người duy nht b thương ngày hôm đó, nên làm lơ, tr trường hp có thanh tra hay hp hành cn có mt B thì Phi Đi cho tàu bay xung ch B v tham d mà thôi
Con à, s M chưa tn. Khi đưa M đến bnh vin, ai cũng nghĩ là M s chết vì máu ra quá nhiu. Bác sĩ nói cũng may là di chuyn bng máy bay, nếu là đường b thì M không còn… Chân phi M b gãy xương đùi và xương ng quyn, đu gi thì dp nát, tay phi thì đt lìa ch còn dính chút da mà thôi. Sau này nghe nói li, cái chân b thương ca M, nếu là đàn ông là h cưa b đi ri, vì M là đàn bà còn quá tr li mt đi mt cánh tay nên h c gi li
Và c thế… ngày qua ngày… con vn bình yên trong bng M được hăm – hai ngày. Vào mt bui sáng ngày 24-05, Bác sĩ đến nói chuyn vi B, M không nghe được gì, ri bác sĩ đi ra. B đến bên M nước mt lưng tròng, M hi : “Bác sĩ nói gì vy Anh ?”. B không tr li ngay mà mt tay nm ly tay M, mt tay vut tóc trên trán M và đt lên đó mt n hôn ri âu yếm hi M : “Em thy trong người thế nào, có mt không và có đau nhc ch nào không Em ?”. B hi lung tung, không đi thng vào câu hi ca M. Linh cm cho M biết có điu gì đó bt an… Chp lâu B mi nói : “Vết thương nơi chân Em không được tt, thai yếu, bác sĩ nói phi b cái thai thôi, Em à !”. M lm người, không còn nghe gì na, nước mt li tuôn rơi. M nói : “Ti sao vy Anh ? Em đâu thy có gì khác l trong Em ?”. B nói : “Tuy cái thai chưa hư nhưng không phát trin được và yếu dn so vi tháng tui, và vì hng ngày phi dùng nhiu tr sinh đ điu tr các vết thương nên cái thai chu không ni. Nếu dưỡng được ti ngày sinh thì khi con ra đi có th b khiếm khuyết phn nào trên cơ th hoc èo t khó nuôi, điu quan trng na là cn phi gi cái chân ca Em. Bác sĩ nói chúng ta còn tr, còn có cơ hi sinh na… Còn chân thì… Chúng mình phi t quyết đnh ly và sáng mai bác sĩ s ly thai ra”. Đu óc M ri bi ch biết khóc và khóc mà thôi. Thương cho s kiếp M con mình. B M im lng, không ai nói ra quyết đnh ca mình.


Sau đó bác sĩ quay li và hi : “Anh Ch đã quyết đnh chưa ? Theo tôi thì nên b cái thai đi, vì có kéo dài thêm vài ngày tháng na, tôi nghĩ cái thai cũng không sng được mà nguy cho cái chân ca ch. Mc dù chúng tôi đã thay đi nhiu loi thuc, nhưng vết thương đu gi không khô mà b ly ra, lâu ngày s b nhim trùng, chân có th b cưa đi. Anh ch còn tr lo gì không sinh”. Bác sĩ va dt li thì B nói to lên : “Bác sĩ ơi… Bác sĩ hãy cu v tôi… !”, ri B khóc. B không hi li ý M. M sng s giây lát ri khóc theo. Nhìn cnh tượng này bác sĩ cũng mi lòng, v vai an i B đôi li ri b đi… S im lng bao trùm đến nght th không biết bao lâu, cho đến khi y tá vào đưa giy t cho B ký, ri B li an i v v M, đt tay lên bng M như đang tìm s sng trong đó và cũng là s chết đang chết dn… chết dn… Hay B đang nói li xin li, xin tha th s quyết đnh mà B không còn đường la chn ?



Con ơi ! B M phi làm gì cho Con đây ? S la chn đó đúng hay sai ? Mích k không ? Sao M không làm gì đ bo v Con ? Sao M không nói lên li t chi ? Sao M li im lng ? Sao M đành giết đi s sng mà đã bao nhiêu ngày tháng B M nâng niu chăm sóc ? M hi B : “Không còn cách nào sao Anh ? – “Sáng mai bác sĩ khám li và cho quyết đnh cui cùng”. Li B cho M nuôi thêm hy vng. Sut đêm M ng chp chn, suy nghĩ miên man cùng vi li cu nguyn xin Chư Pht phù h cho M con mình

Sáng hôm sau y tá vào thay băng ra vết thương và ly máu, khong hai gi sau Bác Sĩ Thành vào khám, không nghe tim thai, bo y tá chun b chuyn phòng và chuyn máu cho M. M li khóc, bác sĩ an i và trn an : “Ch an tâm, không đau đâu, tôi s châm cu gây tê vùng cn thiết (không gây mê), ly ra nh nhàng, cho Anh vào coi, Anh vào cho ch an tâm” – (Bác Sĩ Thành là v bác sĩ châm cu gây tê duy nht ca bnh vin Quân Y thi đó, bt c phu thut nào ông cũng ch châm cu gây tê, trong lúc ông gây tê thì bnh nhân vn nói chuyn được, không đau). M khóc… M khóc đây… Không phi M s đau vì vết thương mà M đau lòng vì phi mt Con, và khóc vì lo s mt ngày nào đó M s mt luôn B. Con ơi ! M phi sng làm sao đây vi nhng ngày tháng ti ? Có gi được hnh phúc trong vòng tay ?… Thôi, hãy phó mc cho đnh mnh an bài, thân th này mình còn không gi được hung h

Bác sĩ bng Con ra, đt trên bàn tay B, ri ch cho B : “Cháu là con trai”. B đưa Con cho M nhìn, mt hình hài nh xíu, không rõ ràng. B đem Con ra ngoài đt vào cái hòm nh – còn gi là quách mà Ông Ngoi đã chun b sn – ri chôn Con nghĩa đa Pht Giáo. Ngày đó, M không tin Con đến nơi an ngh cui cùng được… Thông cm cho M nghen Con !

Thôi thế là hết ! Con đã t giã cõi đi này. Con đến mà chưa mt ln nhìn thy mt M Cha. Con ra đi đ li bao nim thương ni nh. Con làm sao hiu được ni đau trong lòng M, không ai hiu ni s day dt chán chường ca M lúc by gi. M nghĩ, giá M chết cùng Con có l s dim phúc hơn là sng trong mt thân th tt nguyn vi tui đi còn quá tr vi hnh phúc la đôi ch vn vn hai năm mt tháng mười lăm ngày. Và nghĩ đến tương lai u ám, hnh phúc mong manh làm cho M rùng mình lo s
Đã bn mươi năm trôi qua, M không th nào quên được cái ngày kinh hoàng đó. Chiến tranh đã cướp đi mng sng ca Con và mt phn thân th ca M.
Con ca M, nhng li yêu thương dành cho Con trong M tht nhiu tht đy, M không làm sao din t hết được. Tht là đau lòng… ! Thôi Con hãy yên gic ! Biết đâu đó là nim hnh phúc còn hơn là hin hu cõi vô thường này ?
Và, đến gi chc hai B Con đã gp nhau ? Ch còn mình M vi ni bun gm nhm và ni nh thương da diết v B và Con.
Hãy ng đi… ng đi Con… Con yêu ca M !
Vĩnh bit Con thơ.

Houston Bun, 25-05-2013
Nguyễ
n Bích Sơn ______________________________



             Cùng một tác giả: Mời các bạn click vào đ  đọc :

                              Thì thầm #1  
____________________________________________

1 comment:

  1. Cám ơn Chị về một bài Bài viết thật cảm động, Phải có duyên nhiều kiếp mới gặp nhau ở một kiếp. Duyên phận dài ngắn cũng bởi trời..
    QN rất ngưỡng mộ mối tình sâu nặng của Anh chị .
    Mong Chị sống vui với những kỷ niệm, hạnh phúc đã từng có.

    Thương quí./QN

    ReplyDelete