Saturday, January 5, 2013

Viết cho anh... Tháng ngày lận đận


Kim Loan


Anh…

Giờ em viết lại tháng ngày lận đận của bọn mình, nghen anh !

Những ngày cuối tháng 3/75 thật là hồi hộp, thế mà anh và em vẫn cứ tỉnh bơ. Sau tối hôm bọn mình ăn pâté chaud, sáng hôm sau em đã lãnh được lương giáo viên tháng Ba, cứ chờ anh về mà chẳng thấy đâu, sốt ruột ghê !

Đã thế chú Quốc Hưng nghe ngóng tin tức ở đâu mà 5 giờ chiều rồi còn hối em lên xe đi gấp vào Nam. Đến Sông Cầu đã tối quá rồi, đành ngủ lại mai sẽ tính tiếp… Tin giờ chót, em lại theo chú trở ra Qui Nhơn để mong gặp anh. Em đợi mãi đến 11 giờ trưa cũng không thấy anh về, mà xe chú thì sắp đi Nha Trang rồi, làm sao đây anh ? Trong khi đó thiên hạ tấp nập xuôi Nam khiến chú em rối cả lên. Chạy sang nhà anh thì thấy hai bác đang lo di chuyển đồ đạc để qua đảo Cù Lao Xanh ở Phước Châu. Em chào từ giã hai bác và mấy em để đi.

Xúc động thật nhiều khi má anh qua gởi gắm em cho chú Quốc Hưng. Buồn quá anh ơi ! Thế là em phải xa anh rồi, thông cảm cho em nhé ! Bu của em chỉ còn hai em là gái ở trong Nam. Em làm sao không đi theo Bu cho được, phải không anh ?

Giã từ phố biển Qui Nhơn em về vùng tạm ổn đó là Cam Ranh. Nhưng đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa anh ạ ! Vì chính quyền cũ cố giữ Phan Rang cho nên khi Cam Ranh vừa “xong” thì bom thả đầy vùng Đá Bạc (Ba Ngòi) – nơi mà gia đình em hiện đang tá túc. Nói sao cho hết nỗi sợ hãi của Bu và hai em. Thế là bằng mọi cách gia đình em cũng phải ra lại Nha Trang. Thật may mắn, em đã gặp má anh tại đây. Bác gái đi tìm anh đó anh ạ, vì cứ ngỡ anh theo gia đình em vào Nam. Gặp bác, em vui quá, cứ tưởng anh chắc ở Qui Nhơn nên bác vào tìm em để báo tin vậy mà.  Nhưng anh có biết không, buồn cười nhất là em vì mừng quá thành ra nghe nhầm là anh đã vào đến Cam Ranh, vì thế tiện đường em trở vô Cam Ranh lấy thùng đồ để quên. Em cứ lảng vảng ở vùng Đá Bạc chờ anh, trong khi thiên hạ đi hết rồi nên vùng này vắng hoe, trên đầu thì máy bay đang lượn vòng vòng…

Nghĩ đến anh nên em chẳng sợ gì cả. Chờ đến tối mà vẫn chẳng thấy bóng anh đâu, em đành ngậm ngùi trở ra Cam Ranh ở Cây Số 9 ngủ để sáng mai tiếp tục trở lại Ba Ngòi chờ gặp anh thêm lần nữa. Thế mà cũng chẳng thấy anh đâu nên em lại trở ra Nha Trang gặp má anh để hỏi cho rõ. Thì té ra bác cũng đang trên đường tìm anh và cứ ngỡ rằng ở Cam Ranh có nhà dì Mười (em má anh) thì thể nào trên đường đi anh cũng sẽ ghé thăm gia đình dì và biết đâu lại tá túc ở đây thì sao. Nhưng vì em hấp tấp quá thành ra nghe nhầm là anh đã vào Cam Ranh tìm gia đình em…

Vậy là bọn mình chưa có “duyên” gặp nhau phải không anh. Cho nên tháng ngày lận đận của chúng mình sẽ chưa dừng lại ở đây đâu, mà sẽ còn tiếp tục nữa, nghen anh. Và em sẽ còn viết nữa, anh nhé !

Thương nhớ anh… em chỉ biết khóc thầm rồi tự hỏi : “Anh ơi… ! Bây giờ anh ở đâu ?”.

* * *

Anh… Em lại viết tiếp về tháng ngày lận đận của bọn mình nữa đây nè !

Má anh vừa về Qui Nhơn hôm qua thì đúng vào ngày Sinh Nhật của em (10/4), ở Cầu Xóm Bóng – Tháp Bà / Nha Trang lại bị thả bom vào lúc 11 giờ đêm. Lúc ấy gia đình em đang tá túc ở Cù Lao Thượng cách khoảng một cây số, kinh hoàng quá anh ơi ! Đang mơ màng ngủ thì nghe “Ầm… !” một tiếng chát tai, làm em ngỡ nhà mình bị sập rồi, thế là thi nhau ù té chạy vội vã về hướng Xóm Chài. Máy bay lượn trên đầu thả bom, lửa bốc cao ngùn ngụt ở vùng Tháp Bà. Vì lo sợ quá nên gia đình em phải ra ngủ ở bãi biển một đêm. Sáng hôm sau, gởi hàng hóa lại cho người quen, ba mẹ con chỉ khăn gói quần áo ra trú tạm trong chùa ở Lương Sơn dưới chân đèo Rù Rì Nha Trang để lánh bom. Cũng tạm yên, lúc đó lòng em hướng về Đấng Tối Cao để cầu mong được sự che chở, có thế mới an lòng vững bụng, anh à !

Vài hôm sau thấy lắng dịu, Bu và hai em lo về Qui Nhơn, thà chết ở quê mình chứ bỏ xác nơi xứ lạ thì buồn tủi lắm, anh nhỉ ! Thế là gia đình em lại trở về xứ Nẫu vào ngày 14/4/75.

Nơi nào đẹp nhất - Quê Hương nguời mình yêu !
…   …   …

Kim Loan
(Cali, tháng Một - 2013)

9 comments:


  1. "Những tháng ngày lận đận" đó đã tô thêm màu sắc cho bức tranh tình yêu của anh chị, trở thành một bức tranh thật tuyệt vời.
    Phải không anh Huy & chị Loan?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn anh đã đọc đoạn hồi ký này của mình.
      À, anh còn nhớ Nguyễn Thị Ngọc Lựu (y tá ở trạm xá Phường 14 / Quận Phú Nhuận / Saigon) không ? Lựu là bạn hàng xóm của mình ở đường Trần Hưng Đạo (Gia Long trước '75) / Qui Nhơn. Hiện nay Lựu định cư ở Little Saigon với vợ chồng cô con gái.

      Delete

    2. Chào chị Loan

      Nguyễn Thị Ngọc Lựu là một trong nhóm bạn rất thân thời trung học Bồ Đề, trước khi chuyển qua Cường Đễ đó chị Loan à.

      Em Lựu (Hương) đã làm bảo lãnh vợ chồng chúng tôi qua Úc, rất tiếc là không biết trước cho nên hôm qua Mỹ, vợ chồng chúng tôi không ghé thăm Lựu được!
      Nếu gặp Lựu, nhờ chị Loan chuyển hộ lời hỏi thăm của vợ chồng chúng tôi đến Lựu.

      Hôm trước xa, có liên lạc với Hương, biết được Lựu đã đoàn tụ với con gái bên Mỹ, nhưng không cho biết rõ là ở đâu. Có hỏi Hương xin điện thoại để liên lạc nhưng sau đó không nghe Hương nói gì cho nên cũng ngài ngại!?
      Cám ơn chị Loan nhiều






      Delete
  2. "Những tháng ngày lận đận" đã minh chứng cho cuộc tình tuyệt vời của anh chị! Em bỗng liên tưởng đến bài hát " Đời Đá Vàng " của Nhạc sĩ Vũ Thành An:
    "...Có một lần mất mát mới thương người đơn độc
    Có oằn mình đớn đau mới hiểu được tình yêu
    Qua dầm dề mưa tuyết mới vui ngày nắng về
    Có một thời khóc than mới hiểu đời đá vàng..."
    Chúc anh chị mãi mãi hạnh phúc!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đông Oanh ơi,
      Lời ca của bài hát mà Đ.O tặng đó, chị thấy thấm thía lắm. Cám ơn Đ.O nghen !
      Chị sẽ gởi tiếp những đoạn trích khác mời Đ.O và các bạn đón đọc nghen .

      Delete
  3. Ở tuổi những người như mình, có dịp nhìn lại ngày tháng đã qua có chút vui buồn hén chị. Thảo cũng vậy, tình nghĩa nào cho bằng tình nghĩa vợ chồng, lúc hạnh phúc cũng như khổ đau. Chúc mừng Anh chị Huy & Loan được ơn trên cho trọn vẹn tới ngày này nhìn con trẻ trưởng thành. Tóc đã bạc mà tình yêu vẫn màu xanh thắm thì quý hoá lắm.
    Thảo trần

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chào Thảo Trần,
      Những tháng ngày lận đận đó không thể nào mình quên được.
      Cám ơn Thảo Trần đã đọc đoạn này cùng chúc lành cho gia đình mình.

      Delete
  4. Chị Loan ơi. Hôm nay em mới vô đọc tiếp đoản văn dễ thương này của chị nè. Em nghĩ chị là một người nhỏ nhẹ và dễ thương lắm đây, hèn chi Anh Huy tự nguyện "bị" trói chặc cho tới giờ và có lẽ suốt kiếp luôn đó.

    Mỹ Phụng

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đoạn hồi ký này mình viết vào lúc mình vừa độ tuổi đôi mươi nên giọng văn tự nhiên như vậy đó.
      Cám ơn Mỹ Phụng nghen.

      Delete