Trần Thảo Nguyên
Chồng tôi hay cười, ăn nói
nhẹ nhàng và thích đùa tếu. Đối với anh chuyện gì cũng nhẹ như
bông. Tôi thì khác hẳn, dù cũng
giống anh, ăn nói nhẹ nhàng nhưng việc gì
vào tay tôi thì cũng phải cho đàng hoàng và chỉn chu. Anh hay nói tôi quan trọng hoá vấn đề.
Hai đứa quen nhau sau năm 75
khi cùng dạy một trường. Tôi hơn anh hai tuổi nên ngày ấy nói chuyện
với nhau đều xưng tên và tôi đã không hề ngờ rằng anh chàng nhỏ tuổi
hơn này sau đó là chồng tôi.
Đến một ngày, anh mời tôi
đi uống cà phê và nói:
-
Ba Xuân biết
Thu. Ba nói ba má Xuân biết gia đình Thu rất rõ.
Tôi ngạc nhiên:
- Vậy à?
Anh cười cười nói tiếp:
-
Ba còn nói ba
má Xuân muốn làm sui với ba má Thu đó!
Tôi tiếp tục ngạc nhiên:
-
Hả? Thiệt hông? Đừng có giỡn chuyện này à
nghen!
-
Thiệt mà! Hổng
tin bữa nào Thu hỏi ba Xuân coi!
Tôi nghĩ thầm hổng biết
anh chàng này đang nói giỡn hay là đang tỏ tình với mình đây. Làm sao dám đem người lớn ra mà nói
giỡn, còn tỏ tình mà kiểu này thì thiệt là…kì cục! Tôi ngồi im
không trả lời. Chặp sau anh hỏi, giọng có phần bối rối:
-
Thu…Thu…thấy
sao? Xuân đang chờ Thu trả lời!
Tôi đáp nhanh:
-
Bất ngờ quá.
Thu cũng không biết nói sao!
Bỗng nhớ ra một điều quan
trọng, tôi nhìn thằng vào anh. Lúc ấy mặt anh đỏ như gấc. Tôi cũng thấy mặt mũi mình nóng
ran lên. Tôi ngập ngừng hỏi nhỏ:
-
Đó là …ý của
ba má Xuân! Thu…Thu…muốn biết còn ý
của Xuân thì sao kìa!
Hình như chỉ chờ có câu
hỏi đó. Anh chàng vội vàng trả lời và tự nhiên bị…cà lăm:
-
Ồ!
Xuân…Xuân…muốn Thu…muốn Thu…từ…từ…lâu rồi!
Tôi bật cười. Anh cũng
cười. Rồi cả hai cùng cười to. Tôi hẹn một tuần sau trả lời! Và thế
là sau đó chúng tôi thành vợ chồng!
Sau này tôi mới biết được
đó là lần đầu tiên và duy nhất anh tỏ tình và cầu hôn theo kiểu ấy.
Anh bạo gan ngỏ ý với tôi đúng là nhờ sự động viên và cố vấn của
cha chồng tôi. Trước đó cũng có nhiều cô thích anh, trong số đó có
một cô tên Sa rất yêu anh và tấn công anh bằng cách lấy lòng má anh.
Hằng ngày cô đến phụ má anh dọn hàng ra chợ bán. Hồi đó má anh có
gian hàng bán đồ khô ở Chợ Lớn. Ngày Chợ Lớn Quy Nhơn bị cháy, cô
chạy đến khóc với má anh và cùng ngồi với má anh ở chợ để bươi
lại đống tro than của gian hàng hầu kiếm lại chút gì còn sót! Anh
kể lúc ấy anh cũng cảm động lắm nhưng chẳng thấy thích Sa có lẽ vì
anh nghĩ ai lại cọc đi tìm trâu! Tính anh cũng nhút nhát. Bông lơn là
vậy nhưng khi đụng tới chuyện con gái là im thin thít. Nghe nói sau
này cô Sa có chồng và cùng chồng vượt biên sang Mỹ, hai vợ chồng
không có con và họ đã li dị.
Chúng tôi có hai con trai.
Cuộc sống của vợ chồng tôi nói chung cũng ổn, dù rất nhiều khi
tôi thấy mệt mỏi vì tính vô lo của
chồng. Có khi tôi có cảm giác mình là người mẹ đơn thân có ba người
con trai. Sau giờ dạy anh không bao giờ từ chối những chầu cà phê hay
những cuộc vui lai rai với bạn bè. Vì anh vui tính nên anh có rất
nhiều bạn bè. Những việc trong ngoài gia đình đều do một tay tôi bươn
chải, từ việc dạy học, kiếm sống cho đến việc quán xuyến trong nhà.
Những khi tôi phàn nàn thì anh không
giận mà chỉ nói vì em lo ngon lành hơn anh nên anh để cho em lo luôn!
Chán thật! Nhưng cũng may là tôi luôn tự an ủi mình, thôi kệ, dù sao
anh cũng không có thói trăng hoa và vũ phu như một số chồng của bạn
tôi. Anh cũng không khó chịu xét nét bắt bẻ mà hay chọc cho tôi cười
xoà mỗi khi tôi bực mình. Dù sao anh cũng là một người chồng chung
thuỷ và là một người cha dễ chịu và yêu con hết mực!
Một hôm, sau khi uống cà
phê với bạn bè, anh hí hửng đem về nhà xoè ra trước mặt tôi hai tờ
giấy 100USD ( lúc ấy tương đương khoảng
bốn chỉ vàng ).
Anh nói:
-
Em cầm tiền
này muốn mua sắm gì trong nhà thì mua.
Anh thấy nhà mình chưa có máy giặt và đầu máy video đó!
Tôi ngạc nhiên:
-
Tiền đô-la ở
đâu anh có vậy?
Anh cười hể hả:
-
Tiền đô-la thì
là ở Mỹ chớ ở đâu!
Tôi cau mày:
-
Thôi đừng giỡn
nữa Tiền này ai đưa cho anh?
Anh ngập ngừng một hồi
rồi nói:
-
Anh mới gặp Sa.
Cổ mới ở Mỹ về và tình cờ gặp anh ở quán cà phê. Cổ nói muốn
tặng anh một món quà mà lâu quá rồi nên không biết anh thích gì! Cô
bảo đưa món tiền này về nhờ em mua sắm giùm cổ món gì còn thiếu trong nhà mình. Coi như là
tấm lòng của cổ!
Tôi sững sờ, cảm thấy
người lạnh ngắt! Và đó là lần đầu tiên tôi to tiếng với chồng:
-
Vậy cổ đưa tiền rồi nói gì thì anh làm theo cái nấy hả? Nhà
này nghèo thiệt, còn thiếu nhiều thứ thiệt. Nhưng tôi không cần món
quà này! Anh cầm tiền này đi làm gì đó thì tuỳ anh, tôi không cần
biết! Thật không thể hiểu nỗi! Anh nghĩ sao mà cầm món tiền này từ
tay cô Sa , mà lại còn đem về đưa cho tôi nữa!!!
Trần Thảo Nguyên _________________________________________________
_____________________________________________________________________
Cám ơn tác giả Trần Thảo Nguyên đã cho đọc thêm một câu chuyện rất đời thường.
ReplyDeleteCâu chuyện cho chúng ta thấy, một vài người quá thật thà như nhân vật Xuân, dễ bị mua chuộc bằng một "món quà", chỉ có vài trăm dollars mà vô tình đánh đổi hạnh phúc gia đình của mình!?
Tha Nhân
Cám ơn Tha Nhân đã đọc truyện và cho biết ý kiến! Mình rất thích nhận được những ý kiến đa chiều để mà suy gẫm! Chúc vui khoẻ!
DeleteTrường hợp này có thể do tính đàn ông thường vô tâm, có khi thành ra vô tình chứ không có ý làm buồn lòng vợ. Nếu có ý thì dấu nhẹm để xài riêng chứ đưa cho vợ làm gì? QN đoán coi bộ Anh chàng không có ý gì với người xưa, chứ nếu có sẽ tự ái không nhận tiển đâu, Bởi vậy Cô Thu yên tâm, thông cảm Bởi tính Chồng quá thật thà đấy thôi.
ReplyDeleteĐây là một trong những mẫu chuyện chúng ta vẫn thường thấy xãy ra.
Cám ơn Thảo Nguyên.
Đúng vậy! Mẫu chuyện này mình viết ra từ chuyện có thật đấy QN ơi! Thân mến!
Delete