Wednesday, September 26, 2012

Về hưu Việt Nam hay hải ngoại ?

[Nguồn: ThờiBáo Online]

                                                                Về Hưu ?


 Cách đây 12 năm, lúc tôi được 49 tuổi, đã xa đất nước VN được 24 năm, khi nghe tin chính phủ Cộng sản đổi mới chính sách, quên hết hận thù, gọi Việt kiều ngoại là khúc ruột ngàn dặm, bỏ qua quá khứ, hướng về tương lai, đoàn kết một nhà (!)…Lúc đó tôi cũng như rất nhiều người Việt tha hương so sánh một vài điều về tài chánh, về vật giá, về tình ruột thịt, bà con giữa xứ Mỹ và xứ mình, nên cũng rất là “hồ hỡi”…nhưng quên đi mất nhiều chi tiết quan trọng mà mình ở đất Mỹ không thấy được những cái sự việc khác rất thực tế đang xảy ra ở VN. 


Sau 2 lần về thăm lại VN năm 2000 và năm 2007 cùng với nhiều tin tức về vô số vấn đề …nhưng chỉ ghi nhận trung thực trong 10 vấn đề nêu trên thì thấy phần lớn là xấu, nhất là vấn đề y tế, an ninh, luật pháp, nên: Tôi đã bỏ hẳn ý định về VN để nghỉ hưu.

Đến ngày hôm nay, tôi vẫn còn biết có người bạn cùng khóa 23 ở bên Mỹ nhưng đang có vợ ở VN , một người bạn ở Texas cũng dự tính về VN để dưỡng gìà, một bạn Việt kiều rất già có vợ trẻ, cứ sáu tháng ở VN, vài tuần về Mỹ..
… Một số Việt kiều dự tính về VN để sống luôn …Số còn lại mấy chục năm trước họ nhớ VN tha thiết, nhớ quay quắt, nói có về VN sống thì ”ăn đất, ăn cát cũng chịu”… sau đó họ về xây vài ba căn nhà ở VN. Bây giờ đa số họ không còn có cái tình cảm “nóng sốt” như những ngày xưa, bắt đầu âm thầm bán dần tài sản nhà cửa ở VN và chỉ về VN thăm viếng mà thôi, và quyết định sẽ chết ở Mỹ…

Tôi nêu lên dưới đây là những câu chuyện rất thật mà tôi đã theo dõi trên 20 năm và phỏng vấn họ nhiều giai đoạn, từ lúc họ nhỏ những giọt nước mắt nhớ về quê hương, lúc họ gởi tiền về VN xây nhà, cho đến lúc họ gặp tôi chấp tay xá xá lia lịa vì sợ, rất sợ cái gọi là đất nước Việt Nam của Cộng sản. Như chị Gẫm nói với tôi rằng “ Chú Nam đừng phổ biến những tin nầy sợ người ta hiểu lầm cho rằng anh chị là người vong bản quên đi đất nước quê hương của mình mà lại còn nói cái xấu nữa”.

Những người bạn Việt kiều của tôi đang ở VN hay dự tính về VN tôi sẽ lần lượt phỏng vấn họ, hy vọng họ cho tôi biết những sự thật bây giờ và tương lai, bởi vì họ quan niệm “người ta sống được thì mình sống được, đừng có hù nhé, về VN thì sống mấy đời cũng không hết tiền, vật giá thì quá rẻ, bên Mỹ nầy cực quá, mình về VN có nhà lớn hơn, có kẻ hầu người hạ, có tình bà con đậm đà thắm thiết, vui gấp ngàn lần ở Mỹ, mình đừng làm chính trị chống chế độ thì đâu có ai khó dễ gì được …”

Tôi không dám nói nhiều vì cũng ngại các người bạn nầy sẽ ghét mình, thành thử cứ để thời gian và thực tế sẽ phơi bày trắng đen, biết đâu họ lại sống được như những người khác, làm bạn với Công an hiền lành, thương dân…vì thế tôi cố gắng thật khách quan khi viết bài nầy, nhưng có thể còn rất nhiều thiếu sót, nếu vô tình đụng chạm thì xin người đọc miển thứ cho và chỉ giáo thêm trong tinh thần xây dựng.

Sau đây là chi tiết 10 điều căn bản : 

1. Tài chánh:  Không có gì khó khăn khi so sánh lợi tức ở Mỹ hay ở ngoại quốc đối với lợi tức đầu người ở VN. Về VN sống thì có người giúp việc, có người nấu ăn, tiền hưu bổng xài cả đời không hết ….
Trước năm 2010 có thể nói rằng vật giá ở VN còn rẻ so với ngoại quốc, nhưng bây giờ thì..! Anh Thu ở xóm tôi mới về VN, trở qua Mỹ đầu tháng 4/2011 nói rằng vật giá ở VN bây giờ rất cao, thí dụ: một tô mì vit tiềm trong một tiệm ăn trung bình giá khoảng 75.000 VN, tức khoảng 3 đô la rưởi…ăn một tô phở ở một tiệm tương đối sạch sẽ không có người ăn xin đứng chờ với hai bàn tay cùi hay ghẻ lỡ thì cũng xấp xỉ 4, 5 đô.!! 

2. Tình người: Nếu Việt kiều về thăm viếng một thời gian ngắn thì thấy ai ai cũng đối xử với mình trong tình cảm đậm đà thân thiện hết. Người VN mình tình cảm đậm đà nhưng không dễ gì bị “người dưng nước lã” gạt, nhưng đau nhất trên đời là bị thân nhân bà con ruột thịt của mình gạt ngon ơ đau đớn lắm! 
Cô Nữ, Chị Hà người Tuy Hòa, về VN xây nhà, lựa mấy đứa cháu ngoan hiền đứng tên. Một thời gian sau chúng nó đem cầm sổ ĐỎ phải bỏ tiền ra chuộc tức muốn ói máu…
Vợ chồng ông Điều, dân Quảng Bình di cư, bị cô em vợ sang đoạt hết mấy căn nhà ở VN tức muốn đứng tim …
Dì dượng bên bà xã của tôi ở San Diego, về VN cưới thằng chồng VN cho con gái bên Mỹ, sang đây cao thủ đánh cắp hơn USD 60.000, ông bà tức quá, bây giờ chỉ cầu xin Chúa và đức Mẹ mà thôi…

Ngày 18-4-2011, trên Việt báo online tình mẹ con bà cháu ruột thịt tiêu tan chỉ vì tranh dành mảnh đất ở Thủ Thiêm …Cũng trên tờ Vietbao online, mục blog chuyện thật “Bà già ngu” bỏ tiền xây nhà ở VN, không ngờ mấy đứa em đem bán sạch, ở Mỹ một ổ bánh mì mà không có tiền mua, đấm ngực kêu trời.

Còn nhiều lắm chỉ toàn là những trường hợp bị những người ruột thịt của mình gạt gẩm mà thôi ….ai cũng nói “Không biết mấy người bất lương đó ra sao, chứ anh hay chị hay cháu, hay (…) của tôi không như tụi đó đâu, gia đình tôi gia giáo, lễ nghĩa không lẽ họ dứt tình ruột thịt hay sao ?….. 

Xin thưa rằng những người bị gạt là những người trong đầu đã có sạn, những con cáo già, không dễ có người xa lạ nào gạt được họ đâu, nhưng mọi người nên nhớ là sau vài chục năm xa cách Cộng Sản đã biến cải người dân, những người ruột thịt của mình thành những tay cao thủ “những quái chiêu lường gạt”!! Việt kiều bây giờ đối với khúc ruột ngàn dậm là những con cừu non mà thôi. 

3. Con cháu:  Người già ở ngoại quốc thì nhớ VN, còn về VN thì lại nhớ con cháu ở ngoại quốc. Anh Tư, chị Gẫm mê xóm Bóng, Nha Trang, 12 năm về trước nhất định về già sẽ về VN để sống, có nghèo cũng chịu. Bây giờ có 3 đứa cháu ngoại, 4 đứa cháu nội, tất cả đều ở Mỹ,…thương quá xá, xa một ngày cũng nhớ, thành ra cũng là một lý do bỏ luôn cái vụ việc về VN để ở …

Tôi có quen với một người bạn trẻ trên dưới 50 tuổi dự trù tương lai sẽ về VN về vùng quê để dưỡng già. ”Người ta sống được thì mình sống được …” nhưng người bạn đó chưa nghĩ tới đứa con trai một của mình ở bên Mỹ mà vợ chồng cưng nhất trên đời, nếu họ có vài đứa cháu nội không biết họ có dứt khoát bỏ con cháu bên Mỹ nầy mà về VN ở luôn hay không, chưa kể còn nhiều vấn đề khác nữa như vấn đề sức khỏe, an ninh … 

4. Thời tiết : Quá nóng ở VN so với nơi cư ngụ của mình ở Mỹ. Bà mẹ của người bạn trong sở , tuổi gần 80, mấy năm về trước lúc nào cũng đòi về VN để sống. Mùa Đông năm 2010 bà về thăm VN để sửa sọan về ở luôn, tôi gặp bà trở về Mỹ…Bà bảo tôi rằng sẽ chết ở bên Mỹ, không về VN nữa…Hỏi mãi bà chỉ hé ra một chi tiết nhỏ thôi: “trời quá nóng, chịu không nổi…”. 

5. Thức ăn:  Đồ ăn có thể ngon miệng hơn, rẽ tiền hơn …Gần đây tin tức hàng ngày thực phẩm ở VN đầy ngập những chất độc trong thức ăn khỏi cần thí dụ… 

6. Y tế: Ở VN tiền thuốc thang bệnh viện quá rẽ so với nước Mỹ nhưng kỹ thuật, vệ sinh thì quá tồi tệ…(trừ việc đi trồng răng. Trồng răng bên VN rất rẽ…khoảng USD 100/cái so với Mỹ khoảng USD 1.000/cái). Nhưng anh Tư, chị Gẫm về VN bị bệnh, trong lúc chờ mổ ở Nha Trang thấy ông bác sĩ còn bận đồ ngủ pyjama, mổ bệnh nhân dao kéo mổ xẻ máu me đầy chậu, ruồi nhặng bu đầy, dùng nước lạnh trong vòi rửa xong mổ tiếp cho bệnh nhân thứ hai !…
Tôi về VN lần đầu, chỉ có 3 tuần thôi mà bị hai thứ bệnh : tiêu chảy vì ăn cây kem và ho vì ngủ dưới bốn cây quạt trần …Khi bị bệnh thì việc đầu tiên là tôi muốn bay trở về Mỹ lập tức vi thuốc ở VN không trị nổi. Rất nhiều người già về VN chơi bị bệnh, con cháu gởi phi cơ cho họ trở về Mỹ liền ngay, như những người còn trẻ cũng đổi vé phi cơ trở về Mỹ khi biết bệnh của mình hơi bị nặng.

7. An ninh:  Quá tệ, cướp giật ở thành thị, trộm cướp ở thôn quê. Cô em vợ vượt biên lúc 14 tuổi, sang Pháp lập gia đình, về VN thăm lúc 34 tuổi cứ tưởng xả hội VN giống bên Pháp, bị cướp giựt xách tay ngay chợ Bến Thành, mất hết giấy tờ, làm việc với Công An sợ quá bây giờ không dám về VN … 
Cũng anh Tư, chị Gẫm mê xóm Bóng, Nha Trang, về xây nhà ở Thành, lúc về thăm VN bị trộm, bị cướp vài lần, nhà cửa giao cho đứa em xây bất hợp pháp, bây giờ cho không chánh quyền để đở tốn tiền thuê nhân công phá bỏ…. 

8. Môi trường: Từ không khí, nước sông, nước hồ ô nhiểm đầy bệnh truyền nhiểm như hepatitis, bệnh lao, bệnh lãi …Nếu sống ở ngoại quốc với những điều kiện vệ sinh khi đã quen thì về VN mà tính ở luôn thì thì cũng phải là một người không bao giờ sợ bệnh, không sợ dơ và thật sự thương xứ VN lắm đó … 

9. Luật pháp:  Luật rừng, hối lộ là qua được hết, làm ăn lớn mà chi không đủ thì cũng có ngày bỏ của chạy lấy người …Công an là vua, bỏ tù bất cứ ai chống chế độ một cách hợp pháp, ai ai cũng biết chẳng cần thí dụ … 

10. Chính trị: Quá tệ đảng CS tàn ác độc tôn, bỏ tù thủ tiêu những người yêu đất nước, thương dân tộc, nói ra sự thật, kể cả những đãng viên lâu đời … Dân chúng sợ sệt, không có dân chủ, nếu sống quen ở nước tự do thì không biết có chịu nổi cảnh sống nầy hay không… Chắc ai cũng biết, không cần thí dụ …

Để kết luận, tôi mượn lời của ông Khánh Hưng: “Ở trên trái đất nầy, không hề có thiên đàng. Điều mà anh và tôi tìm kiếm không phải là một xã hội hoàn hảo, mà là một xã hội ít có sự bất công hơn, ít có sự lừa dối hơn, và ít có cái xấu hơn. Trong ý nghĩa nầy, thì nước Mỹ là một mô hình tốt hơn vạn lần so với cái xã hội Việt Nam Cộng Sản, nơi mà sự ác, sự bất công, và sự lừa dối đang thống trị xã hội…”

Nói như nhà thơ Trần trung Đạo:
” Việt nam nay để thương, để nhớ, chớ không phải để ở.. ” 
 Thấy cũng chẳng có gì để mà “phải thuơng phải nhớ” cả !


Mỹ Ái (chuyển tiếp)
_____________________________________________________________________

7 comments:

  1. Theo nhận xét của riêng tôi thì có một số chi tiết trong bài viết nầy không được trung thực!

    Chẳng hạn, câu chuyện bác sĩ mặc áo ngủ trong lúc mổ là hoàn toàn vô lý, máu ra cả chậu thì bệnh nhân chết rồi còn gì để mổ nữa. Phòng mổ làm gì mà có ruồi được, dụng cụ lại rửa bằng nước vòi là hoàn toàn không hợp lý. Dù thiếu thôn hay cẩu thả tới đâu đi nữa thì cũng không thể xảy ra như vậy đươc!?.

    Những bài viết kiểu thiếu hiểu biết như thế nầy có thể gây "phản tác dụng", chẳng hạn có người vẫn nói mãi: bệnh viện Từ Dũ đã đổi tên thành "Xưởng Đẻ" sau 1975.

    Lần Mỹ du vừa qua, gặp vài thân nhân đòi về VN nghỉ hưu, tôi có nhắc với họ rằng:

    - Nếu còn có trái tim, tai còn thính , mắt còn sáng thì không thể sống tại VN ở tuổi hưu được.

    Lý do:

    - Không đủ tiền để giúp đỡ những thân nhân, bạn hữu và cả những người chúng quanh trước những hoàn cảnh mà chúng ta không thể làm ngơ.

    Làm sao chúng ta có thể làm ngơ được khi mà những người chung quanh mình đang đói mà thiếu tiền ăn, đang bệnh mà thiếu tiền chạy thuốc.

    Làm sao chúng ta làm ngơ được khi mà thân nhân của mình chỉ bâng quơ một câu nói nửa chừng:
    - Tôi nghiệp con út của anh/chị/em.. quá đi, nó học giỏi lắm, đậu vào đại học rồi mà không đủ tiền cho nó học tiếp để mai kia nhờ được tấm thân và lo cho gia đình.Bây giờ đành chịu bắt nó ở nhà phụ việc vậy thôi, thật tôi cho nó quá!

    Nếu nhận giúp đỡ thì liệu mình có thể chu cấp đầy đủ và kéo dài tới mấy năm sau đó hay không? Mà nếu nhận giúp thì đâu chỉ có một vài đứa, chắc chắn sẽ có thêm nữa!?

    Nếu làm ngơ trong trường hợp như vậy thì liệu rằng mình có còn can đảm để gặp mặt họ lại nữa hay không, chứ đừng nói đến chuyện họ sẽ "lơ là" với mình!?

    Muốn có bạn đi uống cafe', uống bia.. cho vui thì mình phải mời bạn (mới quen hay là quen lâu), bạn giàu có thì chưa chắc chịu đi uống cafe' vỉa hè cùng mình. Bạn không đủ tiền ăn thì đâu có ngân sách để uống mãi. Muốn vui thì phải chi ra, hợp lý thôi, họ không lợi dụng, chỉ để cùng vui với nhau thôi đấy mà.

    Chả lẽ, buổi sáng mình đi ăn sáng một mình rồi sau đó mới mời bạn mình cùng uống cafe'. Nếu mà họ biết được mình "trùm sò" như vậy thì liệu có còn vui với nhau nữa hay không. Chơi như vậy thì chơi với ai!?
    Mà nếu mời đi ăn thì liệu mình có đủ tiền chi mãi mãi hay không!?

    Gặp đám giỗ, đám cưới, đám ma, ngày tết, sinh nhật, thôi nôi, họp mặt cuối tuần,.... được bà con bạn bè xa gần thương mến ngỏ lời mời dự, liệu mình có can đảm tới ăn với hai bàn tay trắng hay không?. Mà nếu mang quà cáp thì đâu phải chỉ có giá trị bằng một bữa ăn của mình??

    Liệu rằng, tiền hưu trí của chúng ta có thể trang trải hết cho những chi phí nầy hay không?

    Nếu về đó mà chỉ biết có mỗi vợ chồng mình, không muốn quan hệ rộng rãi thì có gì vui hơn, có gì khác hơn với cuộc sống mà mình than buồn khi ở nước ngoài!?.
    Nếu thế thì ở nước ngoài chúng ta còn thấy dễ chịu hơn nhiều, vì không sợ ai để ý đến cuộc sống riêng của mình, phải không?

    Xin đọc tiếp..

    ReplyDelete

  2. Xin đọc tiếp..

    Nếu còn nghe, còn thấy những nỗi khổ của những người thân, những người bạn, những người hàng xóm. Nếu còn nghe còn thấy những thiệt thòi trong cuộc sống đời thường mà những thân nhân, những bạn bè, những người chúng quanh phải chịu đựng..mà chúng ta còn có "trái tim" thì liệu rằng chúng ta có được một cuộc sống vui ở tuổi già hay không!?

    Ngoài ra, tuổi già thì lắm bệnh, mỗi lần bệnh là phải đi gặp bác sĩ, nặng hơn thì vào viện. Liệu rằng tiền hưu trí của chúng ta có đủ trang trải viện phí hay không?
    Ở nước ngoài thì chi phí cho sức khỏe thì đã có bảo hiểm y tế lo cho. Nếu lỡ bệnh thì ở nước ngoài chỉ có một nỗi lo, đó là:
    - Bệnh có nặng hay không?

    Nếu ở VN mà bị bệnh, có đến hơn một câu để tự vấn:
    - Tốn bao nhiêu tiền để điều trị & liệu có trang trải nổi phí tổn đó hay không?
    - Vào bệnh viện nào để được an tâm, chọn bác sĩ nào để giao mạng đây?

    Cũng có người tin rằng, VN đã có bệnh viện tư, bác sĩ từ nước ngoài tới đó làm việc.
    Tôi không dám phân tích hay đánh già gì về trình độ của các bác sĩ nước ngoài đến VN làm việc. Nhưng quý vị thử đặt câu hỏi:
    - Nếu bác sĩ giỏi đang có chỗ làm tốt ở nước ngoài thì liệu họ có dám hy sinh chỗ làm tốt và bỏ cả gia đình để đến một đất nước như VN mình để làm việc kiếm tiền hay không?
    - Nếu là bác sĩ giỏi thì tiền họ kiếm được ở nước ngoài lại ít hơn tại VN hay sao?

    Chưa kể đến những phương tiện, trình độ y tá tại các bệnh viện tại VN có thể làm cho chúng ta an tâm trong khi điều trị hay không? Mà nên nhớ tổn phí tại bệnh viện tư ở VN cũng không kém nước ngoài đâu đấy!?

    Còn nhiều thứ khác mà tôi không cần thiết phải nêu ra, nhưng mỗi người một ý, sống đâu mà thoải mái thì nên chọn lựa theo ý mình vậy thôi.

    Xin lỗi những vị nào có ý tưởng trái chiều!!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cám ơn những nhận xét rất xác thực của Anh. Tuy còn nhiều điều để mình viết ra nữa, nhưng thiết nghĩ bấy nhiêu cũng đã phần nào đầy đủ rồi. Nếu ai chịu khó suy nghĩ sẽ không khó nhận ra sự thật. Có những sự thật mất lòng, và mỗi người có cách nhìn cũng như quan niệm sống khác nhau.
      Anh viết đúng, tất cả tùy mình, sống sao mà chính mình thấy hạnh phúc thoải mái thì được. Nhưng cũng phải nhìn xa,nhìn rỏ, nếu không sẽ hối hận không kịp..

      Delete
  3. chu Nam ! theo toi thi chu nen o luon ben My di , o day cung ngan nhung VK nhu chu lam roi...

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hiểu rõ mặt trái quá- không phải nai tơ coi bộ không "lột" được thành ra "ngán" phải không bạn- hè!hè!hè!

      Delete

    2. Cám ơn cháu đã cho biết như vậy, nhưng cháu đừng bắt các chú phải ở luôn tại Mỹ, như thế thì buồn cho mãi tận cuối đời còn gì.
      Anh Năm (nào đó) ơi, anh đừng có ngĩ vẩn vơ như thế. Ráng tích cóp tiền bạc, lâu lâu về bển có nhiều thứ vui lắm. Ở Mỹ làm gì có bia ôm, cà phê ôm, tắm ôm, ngủ ôm..
      Ở Mỹ có đứa nào trông còn bắt mắt mà chịu gọi mình là anh đâu.
      Mà cái này nữa anh Năm quơi, đôi khi mình cũng muốn nói dóc cho nó sướng cái miệng một chút trước khi chết, nhưng ở Mỹ nói ra sao cảm thấy ngượng mồm quá anh à, về bển "nổ" cho nó đã vì có nhiều người chịu nghe!?

      Thấy chưa anh Năm, ông Phạm Duy già như vậy mà về bển còn có nhiều em tuổi đáng cháu của mình bu quanh, như thế mà anh Năm không thấy dzui sao anh Năm!?

      Mong gặp anh ở bển, trong mấy cái tụ điểm "tìm tới thiên đường", nghe anh Năm.
      Anh cứ gỉa điếc như là không nghe, cứ mắt nhắm mắt mở coi như không hề thấy gì hết.
      Tai chỉ dành để nghe mấy em tuổi cháu mình thỏ thẻ. Mắt thì chỉ dành đẻ thưởng thức mấy cái đường cong dãu có bị tán gia bại sản (gần chết rồi, nếu có bại sản tán gia thì cũng chả sao, chết tới nơi rồi thì của cải, vợ con..mình có mang theo được đâu mà anh Năm cứ lo giữ kỹ thế nhỉ?).
      Trước mua dzui sau làm việc phước anh Năm à. Như thế thì sống cũng thấy thiên đường mà chết thì cũng được xét cho lên thiên đường..he he
      Chú Sáu

      Delete
    3. Cám ơn nhờ chú Sáu nó nhắc nhở, Qua đây mới "Ngộ" được cách hưởng thụ lúc cuối đời, thấy Chú vẽ cảnh tương lai mà Anh Năm phát thèm. Vậy hẹn gặp chú ở bển nghen . Chuyện đời ai chết mặt ai, hưỏng được ta cứ hưởng. Bên này cuộc sống văn minh, đạo đức quá cũng đâm chán Chú ạ, có dịp ngắm những cảnh sống trái ngược không chừng cũng là một chuyện hay, được mở cặp mắt đang chập chờn bóng hoàng hôn có lẽ cũng có chút thú vị. Hẹn gặp lại.
      Anh Năm cầu bông.

      Delete