Ta cứ ngỡ tuổi già toàn tẻ nhạt,
Ngại bốn mùa năm tháng lướt qua nhanh,
E gió mưa ủ dột đáy lòng ta,
Ngại bốn mùa năm tháng lướt qua nhanh,
E gió mưa ủ dột đáy lòng ta,
Bỗng chợt thấy già nua nào có tuổi,
Chẳng buồn lo, hân hoan lòng tràn ngập.
Ngày tháng trôi, ra đi từng bước nhỏ,
Tuyệt vời thay, ngăn ngắn một ngày qua.
Ta cứ ngỡ tuổi già trời ảm đạm,
Xuân không hoa, miệng thiếu cả nụ cười,
Hoa biếng hát, ủ rũ lá cành khô.
Trang sách buồn, ngòi bút chừng khô mực.
Chẳng buồn lo, hân hoan lòng tràn ngập.
Ngày tháng trôi, ra đi từng bước nhỏ,
Tuyệt vời thay, ngăn ngắn một ngày qua.
Ta cứ ngỡ tuổi già trời ảm đạm,
Xuân không hoa, miệng thiếu cả nụ cười,
Hoa biếng hát, ủ rũ lá cành khô.
Trang sách buồn, ngòi bút chừng khô mực.
Nhưng bỗng thấy tuổi già sao thanh thản,
Phút này đây, chẳng nghĩ đến ngày mai.
Đếm làm gì, năm tháng cứ trôi đi.
Mặc thời gian, nâng bút một vần thơ.
Ta cứ ngỡ tuổi già lòng héo úa,
Còn lúc nào bay bổng với trăng sao?
Tim khô cằn không một tia lửa ấm,
Sưởi lòng ta giữa khung trời giá buốt.
Bỗng chợt thấy một đóa hồng nở rộ.
Say ngắm hoa rạng rỡ dưới trời thu,
Ta hít mạnh giữ lại mùi hương cũ,
Sưởi lòng ta trong những buổi chiều thu.
Phút này đây, chẳng nghĩ đến ngày mai.
Đếm làm gì, năm tháng cứ trôi đi.
Mặc thời gian, nâng bút một vần thơ.
Ta cứ ngỡ tuổi già lòng héo úa,
Còn lúc nào bay bổng với trăng sao?
Tim khô cằn không một tia lửa ấm,
Sưởi lòng ta giữa khung trời giá buốt.
Bỗng chợt thấy một đóa hồng nở rộ.
Say ngắm hoa rạng rỡ dưới trời thu,
Ta hít mạnh giữ lại mùi hương cũ,
Sưởi lòng ta trong những buổi chiều thu.
Bures-Sur-Yvette, 22.01.12
Hoang Phong chuyển ngữ
Je croyais que vieillir. . .
Je croyais que vieillir me rendrait bien maussade
Craignant chaque saison, les années, le tapage,
Le grand vent et la pluie, l’esprit qui se dégrade,
Le grand vent et la pluie, l’esprit qui se dégrade,
Les cheveux clairsemés, les rides du visage.
Et puis je m’aperçois que vieillir n’a pas d’âge,
Qu’il ne faut point gémir, au contraire chanter
Et même, à petits pas, les jours ont l’avantage
D’être beaux et trop courts quand ils sont limités.
Je croyais que vieillir c’était le ciel tout gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougris,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
Et puis je m’aperçois que vieillir rendre bien sage,
Et puis je m’aperçois que vieillir n’a pas d’âge,
Qu’il ne faut point gémir, au contraire chanter
Et même, à petits pas, les jours ont l’avantage
D’être beaux et trop courts quand ils sont limités.
Je croyais que vieillir c’était le ciel tout gris,
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire,
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougris,
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire.
Et puis je m’aperçois que vieillir rendre bien sage,
Que je vis chaque instant sans penser à demain,
Que je ne compte plus les années de mon âge,
Que je ne compte plus les années de mon âge,
Peu importe le temps, le crayon à la main.
Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles,
Que mon cœur endurci n’aurait plus cette flamme,
Qui transforme la vie lorsque le ciel se voile.
Et puis je m’aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l’automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j’ose
Garder pour embaumer l’automne de ma vie.
Je croyais que vieillir transformerait mon âme,
Que je ne saurais plus contempler les étoiles,
Que mon cœur endurci n’aurait plus cette flamme,
Qui transforme la vie lorsque le ciel se voile.
Et puis je m’aperçois que les plus belles roses
Fleurissent à l’automne et sous mes yeux ravis,
Je respire très fort ce doux parfum que j’ose
Garder pour embaumer l’automne de ma vie.
Marcelle Paponneau
Bùi vĩnh (Chuyển tiếp.)__________________________________________________________
__________________________________________________________________________________
No comments:
Post a Comment