Nguyễn Thị Yêu Thương
Tiếng xe rác đã leng keng, rộn ràng dưới đường một chập trong cơn chập chờn nửa tỉnh nửa thức của Mai trước khi nàng tỉnh hẳn. Vì tuy trong cơn say ngủ đó nàng vẫn băn khoăn không nhớ là mình có đem thùng rác ra chưa nên phải tốn vài giây suy nghĩ rồi hân hoan nhớ là đem ra rồi nên thức luôn, mặc dù chỉ mới năm giờ!
Hầu như sáng sớm Thứ Hai nào Mai cũng đều bị ám ảnh bởi cái thùng rác và tiếng xe rác buổi sáng sớm như vầy, may là lần này được nằm yên trên giường tuy đã thức rồi! Vì có khi nàng đã phải ngồi bật dậy phóng ba chân bốn cẳng như bay ra ngoài leo theo cái thùng chạy theo xe rác hào hễnh mới kịp chuyến đổ tuần đó. Cái tội hay quên của nàng hình như mỗi ngày một tăng, hình như có người đã gán cho nàng cái tội lơ đãng. Con nhỏ bạn thân của nàng chứ ai! Nó đã đổ cái tội lơ là của nàng vào những thờ ơ chăm sóc vật dụng của mình như không để ý iPhone để chỗ nào, máy chụp hình đã để nằm tênh hênh trên bàn ăn khi đi ăn hàng quán, xách tay thẩy đại trên băng ghế rồi bước đi nơi khác... những thói quen rất nguy hiểm khi về Việt Nam vì tất cả những thứ vật dụng cá nhân này sẽ lẳng lặng mà đi vắng nếu không có nó đi theo nhắc chừng và lượm lặt lại cho Mai. Mấy người bạn cứ bảo là Mai được bạn bè thương một cách kỳ cục, cứ tấm tắc bảo là nàng có phước khi thấy nó chăm sóc và lo lắng cho nàng từng ly từng tí!
Hầu như sáng sớm Thứ Hai nào Mai cũng đều bị ám ảnh bởi cái thùng rác và tiếng xe rác buổi sáng sớm như vầy, may là lần này được nằm yên trên giường tuy đã thức rồi! Vì có khi nàng đã phải ngồi bật dậy phóng ba chân bốn cẳng như bay ra ngoài leo theo cái thùng chạy theo xe rác hào hễnh mới kịp chuyến đổ tuần đó. Cái tội hay quên của nàng hình như mỗi ngày một tăng, hình như có người đã gán cho nàng cái tội lơ đãng. Con nhỏ bạn thân của nàng chứ ai! Nó đã đổ cái tội lơ là của nàng vào những thờ ơ chăm sóc vật dụng của mình như không để ý iPhone để chỗ nào, máy chụp hình đã để nằm tênh hênh trên bàn ăn khi đi ăn hàng quán, xách tay thẩy đại trên băng ghế rồi bước đi nơi khác... những thói quen rất nguy hiểm khi về Việt Nam vì tất cả những thứ vật dụng cá nhân này sẽ lẳng lặng mà đi vắng nếu không có nó đi theo nhắc chừng và lượm lặt lại cho Mai. Mấy người bạn cứ bảo là Mai được bạn bè thương một cách kỳ cục, cứ tấm tắc bảo là nàng có phước khi thấy nó chăm sóc và lo lắng cho nàng từng ly từng tí!

Ui chao, loay hoay chỉ có bấy nhiêu! Thôi thì cứ cho là mình may mắn đi vậy. Vì sáng nay Mai đã dùng mắt mình quan sát cảnh vật chung quanh khi vừa thức dậy và vẫn cảm nhận ra tất cả những quen thuộc gần gũi và vui với nó. Tấm màn che cửa sổ màu vàng nhạt có hoa to màu xanh da trời mà Mai đã cố gắng nhìn thật kỹ trước khi nhắm mắt trở lại để nhớ xem mình có hình dung được nó trong khi mắt nhắm kín hay không. Hình như trí não con người ta không thể nhớ lại màu sắc và gầy dựng nó trong màn đen của bóng tối. Thật lạ là Mai thấy mình dễ dàng nhớ những con số, những lời văn lời thơ, giọng nói, tiếng cười, ngay cả tiếng nhạc, tiếng hát... khi nhắm mắt nhưng dù có cố gắng cỡ nào nàng cũng chỉ thấy hai màu trắng đen trong tất cả những hình ảnh mà nàng gợi lại trong trí. Nàng đã quay ngang quan sát thật kỹ khuôn mặt đứa con trai út của mình, rồi lại nhắm mắt hình dung trong trí, thì may sao nàng vẫn còn nhận diện những đường nét trên khuôn mặt của nó trong màn đen khi mắt nhắm kín. Có lẽ vì do mới quan sát kỹ nên dễ hình dung trở lại, vì bây giờ mà bảo Mai nhớ về một vài khuôn mặt lâu rồi không gặp có lẽ nàng sẽ hoàn toàn không nhớ.


Cái may mắn của nàng hiện tại là mọi sự vật vẫn còn rõ nét chưa phai mờ, mọi cảnh vật vẫn còn màu sắc tươi thắm chưa ngã màu đen trắng thuần thục như khi nhắm mắt, như khi đã biến thành quá khứ!
NTYT10072011
No comments:
Post a Comment