Saturday, July 12, 2025

Ăn gì để ngủ ngon

Khi chúng ta lớn tuổi, thật khó đạt được một giấc ngủ ngon. Những thay đổi sinh học có thể khiến giấc ngủ bị gián đoạn nhiều hơn và làm giảm thời gian ở giấc ngủ sâu là giai đoạn rất quan trọng để cơ thể sửa chữa tế bào và loại bỏ độc tố khỏi não. Duy trì giờ đi ngủ đều đặn và tập thể dục thường xuyên có thể giúp ích, nhưng cách thức ăn uống cũng đóng vai trò rất quan trọng.

Chế độ ăn ảnh hưởng đến giấc ngủ qua 3 cách

-  Điều hòa hormone
Giấc ngủ chịu ảnh hưởng nhiều bởi các hormone như melatonin, loại hormone kiểm soát chu kỳ ngủ-thức (sleep-wake cycle). Mức melatonin tự nhiên tăng vào buổi tối để chuẩn bị cho giấc ngủ và giảm vào buổi sáng để giúp chúng ta tỉnh dậy. Khi lớn tuổi, việc sản xuất melatonin và hiệu lực của nó giảm đi. Cơ thể tạo ra melatonin từ tryptophan – một loại amino acid có trong một số thực phẩm. Một số thực phẩm cũng chứa melatonin trực tiếp, giúp bù đắp cho sự suy giảm theo tuổi.

-  Viêm nhiễm
Ăn nhiều thịt chế biến sẵn, carbohydrate tinh chế (refined carbohydrates, như bánh mì trắng), chất béo bão hòa (saturated fats), và đường thêm vào (added sugars) có thể làm tăng viêm trong cơ thể. Viêm nhiễm có liên quan đến giấc ngủ kém. Một nghiên cứu cho thấy người có chế độ ăn gây viêm cao có nguy cơ ngủ ít hơn 6 tiếng mỗi đêm.

-  Hệ vi sinh đường ruột
Đường ruột và não bộ có kết nối chặt chẽ qua các phân tử gọi là axit béo chuỗi ngắn (short-chain fatty acids) trong thực phẩm, giúp điều chỉnh gene đồng hồ sinh học (clock genes) và cũng giúp giảm viêm. Do đó, một hệ vi sinh đường ruột khỏe mạnh hỗ trợ giấc ngủ tốt hơn.

Cách ăn để ngủ ngon
Không có thực phẩm nào có thể cải thiện giấc ngủ ngay lập tức, nhưng ăn uống lành mạnh đều đặn sẽ mang lại lợi ích rõ rệt theo thời gian.
1-  Ưu tiên dùng thực phẩm có nguồn gốc thực vật
Chế độ ăn gồm nhiều trái cây, rau củ, các loại đậu, và ngũ cốc nguyên hạt có liên quan đến giấc ngủ tốt hơn. Thực phẩm thực vật giúp cải thiện giấc ngủ bằng cách:
Cải thiện sức khỏe đường ruột và tạo ra axit béo chuỗi ngắn.
Cung cấp melatonin (từ cà chua, óc chó và anh đào).
Cung cấp tryptophan (từ đậu và rau xanh).
Cung cấp polyphenol, chất chống oxy hóa giúp giảm viêm và cải thiện giấc ngủ.
2 -  Tăng cường chất xơ
Thực phẩm có nguồn gốc thực vật (bao gồm trái cây, rau củ, các loại đậu, hạt, và ngũ cốc nguyên hạt) đều chứa chất xơ (fiber), giúp cải thiện hệ vi sinh đường ruột và giảm viêm.
3- Bổ sung các dưỡng chất quan trọng
Một số dưỡng chất giúp chuyển đổi tryptophan thành melatonin:
-  Vitamin B6 (có trong gia cầm, cá, đậu gà)
-  Magnesium (từ các loại hạt và rau lá xanh)
-  Zinc (kẽm, có trong đậu và ngũ cốc nguyên hạt)
-  Vitamin D (từ nấm và cá hồi)

Chế độ ăn cân bằng, giàu thực vật chứa đầy đủ những dưỡng chất này có thể hỗ trợ giấc ngủ một cách tự nhiên mà không cần dùng thêm thuốc bổ.

 / baotreonline

__________________________

Friday, July 11, 2025

Sự vĩ đại của cá voi..

Khi một con cá voi chết đi, nó không biến mất. Nó trầm mình xuống đáy đại dương, chậm rãi và lặng thầm, như một lời chào cuối cùng gửi vào lòng nước sâu. Khoảnh khắc ấy được gọi là “whale fall” – cái chết của cá voi, nhưng thực ra, đó không phải là kết thúc. Mà là sự bắt đầu.

Dưới đáy biển nơi ánh sáng không thể chạm tới, xác của một con cá voi trở thành cả một thế giới sống. Trong nhiều thập kỷ, nó nuôi dưỡng hàng trăm loài sinh vật: từ cá mập, cua biển, lươn, cho đến những sinh vật chưa từng xuất hiện ở bất cứ nơi nào khác trên Trái Đất. Từ một cái chết – trỗi dậy cả một hệ sinh thái. Một sự sống tái sinh, trọn vẹn và thầm lặng.

Nhưng cá voi còn cho đi nhiều hơn thế. Trong suốt cuộc đời mình, chúng hấp thụ carbon từ bầu khí quyển. Khi chết đi và chìm xuống biển sâu, chúng mang theo lượng carbon ấy, khóa chặt lại trong lòng đại dương suốt hàng thế kỷ. Một cách âm thầm, chúng góp phần làm mát hành tinh này – kể cả sau khi đã ngừng thở. Cái chết của chúng, vì vậy, không chỉ nuôi dưỡng biển cả, mà còn bảo vệ cả nhân loại.

Và khi còn sống, cá voi hát. Những bài ca không có lời, nhưng vang xa hàng trăm cây số dưới lòng biển. Đó là cách cá voi mẹ gọi con, cách bầy đàn tìm nhau, và đôi khi là tiếng hát đơn độc của một con cá voi đang chờ đợi ai đó đã mãi không quay về. Những khúc ca ấy không chỉ là giao tiếp. Đó là ký ức. Là nỗi nhớ. Là một dạng tình yêu nguyên sơ nhất còn tồn tại trên hành tinh này.

Ít ai biết, trái tim của cá voi xanh lớn bằng một chiếc ô tô nhỏ. Và khi nó lặn sâu xuống đại dương, trái tim ấy chỉ đập hai lần mỗi phút – như thể đang thì thầm với cả thế giới: “Hãy bình tĩnh. Hãy đi sâu hơn. Và hãy sống chậm lại.”

Sự vĩ đại của cá voi không đến từ âm thanh chấn động hay thân hình đồ sộ. Mà từ những gì chúng trao đi: đời sống, sự bảo vệ, trí nhớ, và cả niềm thương. Chúng là những người giữ gìn trí khôn thầm lặng của biển cả.

Nếu voi là hiện thân của lòng trắc ẩn trên cạn, thì cá voi là kẻ mang lòng nhân hậu bơi xuyên qua đại dương. Và cả hai đều nhắc chúng ta rằng: vĩ đại không cần phải ồn ào. Vĩ đại là khi biết yêu thương, biết nhớ, biết cho đi. Và khi đến lúc phải rời đi, vẫn để lại một phần mình sống tiếp – trong sự hồi sinh của thế giới.

---

Khi một con cá voi chết đi, nó không biến mất. Nó trầm mình xuống đáy đại dương, chậm rãi và lặng thầm, như một lời chào cuối cùng gửi vào lòng nước sâu. Khoảnh khắc ấy được gọi là “whale fall” – cái chết của cá voi, nhưng thực ra, đó không phải là kết thúc. Mà là sự bắt đầu.

Dưới đáy biển nơi ánh sáng không thể chạm tới, xác của một con cá voi trở thành cả một thế giới sống. Trong nhiều thập kỷ, nó nuôi dưỡng hàng trăm loài sinh vật: từ cá mập, cua biển, lươn, cho đến những sinh vật chưa từng xuất hiện ở bất cứ nơi nào khác trên Trái Đất. Từ một cái chết – trỗi dậy cả một hệ sinh thái. Một sự sống tái sinh, trọn vẹn và thầm lặng.

Nhưng cá voi còn cho đi nhiều hơn thế. Trong suốt cuộc đời mình, chúng hấp thụ carbon từ bầu khí quyển. Khi chết đi và chìm xuống biển sâu, chúng mang theo lượng carbon ấy, khóa chặt lại trong lòng đại dương suốt hàng thế kỷ. Một cách âm thầm, chúng góp phần làm mát hành tinh này – kể cả sau khi đã ngừng thở. Cái chết của chúng, vì vậy, không chỉ nuôi dưỡng biển cả, mà còn bảo vệ cả nhân loại.

Và khi còn sống, cá voi hát. Những bài ca không có lời, nhưng vang xa hàng trăm cây số dưới lòng biển. Đó là cách cá voi mẹ gọi con, cách bầy đàn tìm nhau, và đôi khi là tiếng hát đơn độc của một con cá voi đang chờ đợi ai đó đã mãi không quay về. Những khúc ca ấy không chỉ là giao tiếp. Đó là ký ức. Là nỗi nhớ. Là một dạng tình yêu nguyên sơ nhất còn tồn tại trên hành tinh này.

Ít ai biết, trái tim của cá voi xanh lớn bằng một chiếc ô tô nhỏ. Và khi nó lặn sâu xuống đại dương, trái tim ấy chỉ đập hai lần mỗi phút – như thể đang thì thầm với cả thế giới: “Hãy bình tĩnh. Hãy đi sâu hơn. Và hãy sống chậm lại.”

Sự vĩ đại của cá voi không đến từ âm thanh chấn động hay thân hình đồ sộ. Mà từ những gì chúng trao đi: đời sống, sự bảo vệ, trí nhớ, và cả niềm thương. Chúng là những người giữ gìn trí khôn thầm lặng của biển cả.

Nếu voi là hiện thân của lòng trắc ẩn trên cạn, thì cá voi là kẻ mang lòng nhân hậu bơi xuyên qua đại dương. Và cả hai đều nhắc chúng ta rằng: vĩ đại không cần phải ồn ào. Vĩ đại là khi biết yêu thương, biết nhớ, biết cho đi. Và khi đến lúc phải rời đi, vẫn để lại một phần mình sống tiếp – trong sự hồi sinh của thế giới.

_________________________

Thursday, July 10, 2025

BỆNH NỔ !

Tác giả Tuệ Phong

Bệnh nổ theo truyền thuyết bắt nguồn từ làng pháo Bình Đà, người ta đồn rằng ở đó có đền thờ tổ của ông trùm bệnh nổ...
Bệnh này không có trong y học và cũng không có trong từ điển. Nên không thể định nghĩa và cũng không có hồ sơ bệnh án, không có cách điều trị bằng thuốc, cũng như chưa có bác sỹ hay bệnh viện nào để điều trị.

Bệnh nổ xuất hiện trong mọi thời đại mà ở nơi đó đồng tiền, danh vọng và thân thế con người được tôn vinh, còn giá trị về đạo đức và tài năng đích thực của con người bị xem nhẹ.

Do đó ta dễ kết luận được rằng đối tượng nhiễm bệnh không phân biệt giới tính tuổi tác. Bệnh nổ thường xuất hiện ở những người thiếu tự tin hoặc muốn lợi dụng người khác.

Ngày xưa bệnh này thường phát triển ở những Việt kiều đại gia sống ở nước ngoài, ngày nay nó bùng phát ở khắp mọi nơi không những ở nước ngoài mà cả trong nước cũng đang phát triển thành bệnh dịch khó chữa.

Bệnh nổ mà ai nghe cũng khó chịu, mọi nguời thường nói "nổ lựu đạn", bệnh này có rất nhiều thể loại dưới đây là một số dạng cơ bản của nổ.

- Nổ thân thế,
Con bệnh thường trưng bày các thể loại chức tước, người nổi tiếng, quyền thế danh gia vọng tộc, trâm anh thế phiệt.... của gia đình hoặc bà con họ hàng hang hốc, bạn bè, những mối quan hệ có tầm xa trên mấy phát đại bác bắn cũng không tới, thậm chí có khoảng cách đến vài ngàn năm ánh sáng. Hay một biểu hiện khác là chụp hình với nhân vật tai to mặt lớn nào đó rồi phóng to tấm hình treo ngay giữa nhà cho mọi người trông vào, hay mang theo người gặp ai cũng đem ra khoe.

- Nổ tiền bạc giàu sang,
Con bệnh thường khoe những gì mình có và thậm chí họ không quên những thứ họ không có. Tiện thể khoe luôn tiền bạc của những người quen biết và rất lấy làm hãnh diện vì mình được quen biết với những người có tầm cỡ như vậy, họ hãnh diện như thể khối của cải tiền bạc và danh vọng của người khác là của chính họ vậy.

- Nổ con cái, nhà cửa, của cải,
Cái này là loại nổ nặng nhất trong các loại nổ. Về lĩnh vực này thì tha hồ nổ với muôn màu muôn vẻ. Nào là con cái làm đến chức gì, lương tháng bao nhiêu. Trong nhà xài những món đồ gì, giá cả bao nhiêu, ăn những thức ăn gì, mặc đồ hiệu gì, đồng hồ gì, túi loại gì, bao nhiêu tiền thôi thì tất cả cái gì đắt hàng hiệu là đem ra...nổ.

Có những người mới phất lên nhờ chức quyền do ăn đút lót hối lộ tham nhũng, trúng vài chuyến buôn bán đất đã vội xây ngay ngôi nhà to và bắt thằng con đi học đàn để chứng tỏ rằng họ đã gia nhập tầng lớp thượng lưu. Rồi khi khách đến thì lại bắt đứa con ngồi chơi đàn để tra tấn cả con lẫn khách.

Họ phải nâng cấp lên hàng trí thức bằng cách họ trưng bày trong phòng khách hàng bao nhiêu sách về mỹ học, thần học, tâm lý học và nhiều loại có chữ "học" khác. Bên cạnh là chiếc đàn piano mở sẵn bàn phím và trên đó là cuốn sách học nhạc đang mở ra đúng cái trang rắc rối phức tạp khó đàn nhất.

- Chưa hết !
Lại còn một cái giá vẽ với bức tranh đang vẽ dở dang để ở góc nhà ai đến cũng khoe là tranh của cháu nó đang vẽ nữa chứ, thật đúng là:
" Muốn giàu chỉ một đời
Muốn sang phải ba đời".
Những người mắc bệnh này có lẽ phải năm đời cũng chưa sang được vì ngu, thật đúng là trọc phú !

Người mắc bệnh nổ đều có chung một triệu chứng đó là ảo, thường thích đi dạo trong rừng mơ để bắt con tưởng bở.
Thế đấy, không phải cái gì lấp lánh cũng là vàng cho nên chúng ta phải cẩn thận để tránh cái căn bệnh này.

Bich Thuy sưu tầm 

_________________

Wednesday, July 9, 2025

Tuổi già hiu quạnh của đôi vợ chồng già sống cùng robot

Hatchett Juliaa

Bà Hishako ngồi trong một chiếc ghế khá to, xung quanh thân hình mỏng manh, bé tí, của bà bao nhiêu là gối, chăn, chèn, chắn để những cái xương của bà được bọc êm ái không chạm vào thành ghế cứng.

Ông Kentaro chồng bà, ngồi trên một chiếc xe lăn, không xa bà mấy. Tóc ông rụng gần hết, mấy sợi còn lại trắng như cước dính sát vào da đầu. Cái kính ông đeo trễ xuống chỏm mũi, ông cũng chẳng cần sửa lại.

Ngoài kia có cái gì đáng ngắm đâu. Mùa thu đã hết. Ông lẩm bẩm trong miệng. Bà không nghe thấy, mà thật ra bà cũng chẳng để ý, ông nói đến lần thứ ba, bà mới nghe rõ, bà chỉ gật đầu đáp lại.

Mùa thu đã hết, mùa phơi hồng cũng chấm đứt. Bà mơ màng nhớ lại thời trẻ của hai ông bà. Chao ôi sao mà đẹp thế. Ông bà có vất vả thật. Hết làm ruộng đến trồng rau, qua làm rau thì đến đợt phơi hồng. Làm ruộng thì nhà cũng chỉ có ba sào, trồng rau thì khoảng ba mươi chiếu, hồng thì nhà có năm cây cổ thụ, mỗi cây cho từ hai trăm tới ba trăm trái.

Ông bà có việc làm quanh năm, nhờ thế mới có tiền cho ba đứa con ăn học. Bà nhớ hồi nhỏ các con cũng phụ với ông bà xếp những trái hồng đã phơi khô vào thùng để bỏ mối.

Nói đến hồng bà lại nhớ hình ảnh ông lúc còn khỏe, còn trẻ, một ngày ông hái cả ngàn quả hồng và ông luôn luôn nhớ không bao giờ hái hết, phải chừa lại một ít quả trên cây như một niềm tin cần thiết cho mùa thu hoạch năm tới được tốt đẹp, (người Nhật gọi là Kimorigaki) và để cho những chú chim ruồi mejiro có thức ăn trong mùa đông nữa.

Bà nhớ là khi hai vợ chồng làm ruộng hay trồng rau, luôn luôn phải để dành một luống không gặt hết lúa, không cắt hết rau cho những con chim, con chuột đồng, con sâu, cái kiến được no lòng.

Ngay cả những thân cây khô, những đống củi cũng là nơi trú ẩn cho những sinh vật nhỏ bé con ong, con sâu, ông bà cũng không bao giờ nỡ đuổi chúng đi.

Cái văn hóa tốt đẹp này của người Nhật được cả thế giới ngưỡng mộ.

Bây giờ ông 88 tuổi rồi, bà kém ông 3 tuổi. Cả hai cùng mong manh yếu đuối. Kết quả của mấy chục năm làm việc đồng áng trong nắng, trong tuyết, bốn bàn tay gầy guộc co quắp lại. Cả hai ông bà không còn cầm được cái gì cho vững chắc trên tay nữa, di chuyển cũng trên cái ghế có bánh xe.

Ba người con lên tỉnh học, lập gia đình rồi ở lại. Họ không thể về quê sống, vì không có công việc thích hợp với những chuyên môn kiến thức của họ. Họ cũng không mang ông bà đi được vì nhà cửa ở tỉnh chật hẹp và đắt đỏ. Ông bà vẫn sống trong căn nhà của sáu mươi năm về trước, ngôi nhà từ hồi ông bà lấy nhau.

Con cái những ngày lễ, ngày nghỉ phép thay nhau thỉnh thoảng về thăm, ở một vài ngày rồi đi. Mấy đứa cháu chơi với ông bà vài ngày cũng chán vì nhà và vườn không còn gì hấp dẫn khi không có người săn sóc và ông bà càng ngày càng chậm, đi không vững, nghe không rõ.

Ba người con cùng thương cha mẹ nhưng họ không biết làm gì khác hơn. Họ cũng có thuê người mang thức ăn tới, nhưng lại không đủ tiền mướn một người làm tất cả các việc lặt vặt và ở luôn trong nhà. Cuối cùng họ chung nhau tiền mua cho ông bà một anh Carebot.

Anh Carebot này rất giỏi, anh làm gần như đủ mọi việc, anh có thể bế ông bà từ ghế vào giường, từ giường vào nhà tắm. Anh biết sửa soạn bữa ăn cho ông bà, miễn là trong tủ lạnh hay trên kệ có sẵn thức ăn đã nấu hay đồ hộp.

Bà Hishako và ông Kentaro mới đầu buồn tủi lắm, khi thấy mình được (hay bị) săn sóc bằng người máy, nhưng dần dần họ phải miễn cưỡng chấp nhận thôi.

Ngoài thức ăn một tuần hai lần có người giao tới nhà, bỏ tủ lạnh cho. Tất cả các công việc khác từ hâm nóng thức ăn, bế vào giường, làm vệ sinh nhà cửa, giúp giặt giũ, tắm rửa hoàn toàn trông vào Carebot. Từ ngày có Carebot con cháu của ông bà hình như đến thăm ít hơn.

Bà nghĩ chúng bận làm, bận học. Nhưng ông thì không nghĩ thế, ông nói:

– Chúng nó giao bà với tôi cho người máy rồi.

Bà an ủi ông:

– Nhưng ông không thấy người máy cũng biết ôm ấp à. Thỉnh thoảng Sato (tên ông bà đặt cho Carebot) chẳng ôm tôi là gì.

Cứ như vậy đã ba, bốn mùa hồng đi qua, hình ảnh con cháu mờ dần trong hai cặp mắt già nua. Những mảnh đất lâu năm không ai trồng trọt, tự nó đã mọc đầy cỏ dại, những cây hồng không ai hái, trái rụng, chết mục khắp mặt đất. Hai ông bà như hai con chim già trong một cái lồng bắt đầu xiêu đổ.

Ông Kentaro ra hiệu cho Sato đến đủn chiếc ghế lại gần vợ. Ông đưa bàn tay khẳng khiu của mình sang nắm bàn tay khô mốc của vợ, bà biết ông sắp muốn nói điều gì, Bà nghiêng đầu dựa sát vào vai ông để nghe cho rõ. Ông nói vào tai vợ:

– Tại sao văn hóa của người Nhật đối với thiên nhiên tốt đẹp như thế! Họ chia mùa màng cho chim chóc, muông thú, sự quan tâm tối đa. Sao họ lại để cho những mảnh kim loại, những thiết bị điện tử săn sóc cha mẹ họ. Khi các con còn nhỏ tôi với bà thay nhau bế ãm, thay nhau cho con bú mớm. Con khỏe mạnh mình cười, con ốm đau mình khóc. Mình có giao cho ai đâu, thậm chí con chó, con mèo chơi với con cũng phải ngay bên cạnh mình.

Trầm ngâm một lúc, ông nói tiếp:

– Bây giờ tôi với bà có chết trong nhà này thì anh Sato chắc là chạy chung quanh mình kêu bíp bíp….Anh ta sẽ kêu hoài như thế cho tới khi chị Junko mang thức ăn tới, có thể là ba hay bốn ngày hôm sau.

Bà im lặng nghe ông nói, không biết trả lời thế nào. Bà nhớ khi anh con trai trưởng mang Sato, ông bà cũng mất cả tuần lễ mới quen với cách đi đứng, cách chăm sóc của anh. Bây giờ dù muốn hay không ông bà cũng phải chấp nhận sự hiện diện của anh.

Chị Junko mang thức ăn nấu sẵn tới như thường lệ, chị cất thức ăn vào tủ lạnh rồi đi tìm Sato.

Chị cũng có bổn phận kiểm soát lại Sato mỗi khi chị đến, xem chức năng phục vụ của anh có cần điều chỉnh lại không?

Căn nhà im ắng quá, thật ra cả ba người này có bao giờ gây tiếng động to nào đâu. Chị đi từ nhà ngoài vào tận buồng ngủ của ông bà mới gặp cả ba người.

Trên hai chiếc giường nhỏ kê song song cạnh nhau. Bà Hisako và ông Kentaro nằm như ngủ, nằm rất thẳng thắn trên gối và chăn đáp ngang ngực. Sato đứng gập người, như cúi lạy dưới chân giường của hai người.

Chị đến gần, áp mặt mình vào mặt bà, rồi lại áp sang mặt ông. Cả hai đều không còn thở nữa.

Chị chạm tay mình lên vai Sato, anh ta không có phản ứng nào, không phát ra tiếng động nào, hình như anh cũng đã “chết”.

Junko lặng lẽ đi ra khỏi nhà, khép rất nhẹ cánh cửa lại sau lưng mình. Hành động của chị như một người máy.

ĐKN biên tập. Độc giả có thể đọc bài gốc tại đây.

__________________________

Tuesday, July 8, 2025

Nếu bạn biết lắng nghe bằng trái tim, bạn sẽ thấy mọi sự sống đều biết nói, biết yêu thương – và biết ơn.

 Năm 2009, huyền thoại lặn tự do người Ý – Enzo Maiorca – đang lặn cùng con gái Rossana ngoài khơi thành phố Syracuse. Giữa làn nuốc xanh thẳm, một điều phi thường đã xảy ra.

Khi đang lặn sâu xuống, Enzo bất ngờ cảm thấy một cú chạm nhẹ sau lưng. Ông quay lại và thấy một con cá heo, nhưng nó không đến để chơi đùa. Đôi mắt nó tha thiết – như đang cầu cứu.

Monday, July 7, 2025

Những điều cấm kỵ khi ăn gừng, bạn nên biết..

Trong Đông y, gừng được xem như là vị thuốc quý đối với sức khoẻ. Tuy nhiên, rất nhiều người đã mắc sai lầm khi sử dụng gừng trong ăn uống cũng như làm thuốc chữa bệnh.

Người xưa có câu: “Sáng sớm ăn gừng, tốt hơn cả uống nước sâm, buổi tối ăn gừng, ngang với ăn thạch tín”. Lý do là gừng có thể tăng cường và thúc đẩy tuần hoàn máu, kích thích tiết dịch dạ dày, làm hưng phấn ruột – dạ dày, thúc đẩy tiêu hóa, ngoài ra còn có tác dụng kháng khuẩn.

Sunday, July 6, 2025

Ocean Sunfish - Cá Mặt Trời

quinhon11


Hôm qua tình cờ xem một clip về loại cá kỳ lạ. Chẳng những khác lạ về hình dáng mà còn lạ về kết cấu từ da tới sụn, thịt, lòng.. Nói chung mình chưa từng thấy một loài cá nào có kết cấu giống vậy.