Hoàng Nguyên Vũ
Có một kiểu cô đơn không phải vì quanh ta không ai, mà là vì những người được gọi là ruột thịt – lại chính là những người khiến mình thấy lạc lõng nhất trong cuộc đời.Tôi từng gặp một người đàn ông đứng tuổi ở Phú Yên – chủ một tiệm kính cũ nằm trên con đường gió cát thổi ngang biển. Khi tôi hỏi về người thân, ông cười nhạt, trả lời ngắn gọn:
“Cha mẹ mất hết. Còn anh em? Có, nhưng không đáng gọi là thân. Người dưng còn đối xử với tôi tử tế hơn.”
Ánh mắt ông lúc ấy không oán, không hận. Chỉ đơn thuần là buông.
** Trong hơn hai mươi năm làm báo, tôi từng gặp rất nhiều người sống tử tế. Nhưng có một số người, dù hiền lành, đàng hoàng đến đâu, vẫn phải sống trong sự cô lập ngay giữa chính gia tộc của mình. Không phải họ không có họ hàng, mà là không thể sống yên ổn với họ hàng.
– Một người bạn cũ của tôi ở Tân Phú, khi bố mẹ mất, đã bị anh trai kéo ra tòa chỉ vì cái ngõ nhỏ đủ mở thêm một quầy cà phê. Một mét đất, hai triệu mỗi ngày – đủ để máu mủ hóa người dưng.
– Một chị đồng nghiệp, mồ côi từ nhỏ, được đưa về sống cùng nhà bác ở Đồng Nai. Mới 13 tuổi đã bị bắt dậy từ 4 giờ sáng để trông tiệm bánh. Họ không gọi tên chị. Họ gọi là “con ở nhờ”.
– Một bác tài Grab ngoài 60, chạy xe từ sáng đến khuya để nuôi con học đại học. Em ruột thì năm nào cũng gọi mượn tiền, chưa một lần hỏi thăm. Bác kể: “Có lần tôi nằm bẹp suốt hai tháng, không ai biết. Nhưng đến giỗ tổ, thì vẫn có người nhắn: ‘Anh ơi, tới nộp tiền nha’.”
– Và tôi quen một người phụ nữ, làm nghề viết, sống tử tế, ngay thẳng. Suốt bao năm, chị vẫn cố giữ trọn chữ “nghĩa”: đám cưới có mặt, đám giỗ góp tiền, Tết đến vẫn biếu quà đầy đủ. Nhưng mỗi lần đi về, lại là một lần nước mắt lặng lẽ rơi.
Không phải vì xúc động, mà vì quá mỏi mệt.
Ánh mắt soi mói của bà cô ruột.
Cái gật đầu khinh bạc của người dì.
Những lời “thăm hỏi” nghe như mũi dao găm:
“Gần 40 rồi còn chưa chồng, chắc khó tính lắm hả?”
“Làm báo thì chắc đủ ăn qua ngày là giỏi rồi ha?”
Chị nói với tôi, giọng nhẹ tênh nhưng đủ để người nghe thấy lạnh:
“Người dưng vô tâm thì mình tránh. Nhưng ruột thịt mà không có tình, thì tránh kiểu gì cũng đau.”
Và tôi hiểu. Đau nhất không phải là không có ai thương, mà là người lẽ ra phải thương mình nhất – lại là người làm mình tổn thương nhiều nhất.
** Người ta vẫn nghĩ: sinh ra trong một đại gia đình là có phước. Nhưng đôi khi, cái tưởng là phước ấy lại là cái bẫy. Một cái họ, một sợi dây máu mủ… không bảo chứng cho lòng nhân hậu, không cam kết cho sự tử tế. Có khi chính những mối quan hệ “ruột thịt” lại là thứ khiến người ta sống mệt mỏi suốt đời.
Bài viết này tôi dành tặng cho những ai không có phúc với họ hàng, thậm chí không có một người cha, người mẹ đúng nghĩa.
Bạn không đơn độc. Và bạn không hề có lỗi...
** Bởi vì, có những thứ thân thuộc đến từ trái tim, chứ không đến từ huyết thống.
Người mẹ không sinh bạn, nhưng nuôi bạn bằng từng muỗng cháo đắng ngắt.
Người anh không cùng huyết thống, nhưng dám đứng chắn phía trước khi bạn yếu lòng.
Người bạn không cùng họ, nhưng đến với bạn không vì nghĩa vụ, mà vì thương thật lòng.
Đời dạy ta một bài học không dễ nuốt:
Ruột thịt không phải lúc nào cũng là người nhà.
Và người dưng, nếu đủ thương, vẫn có thể là cả một mái ấm.
** Tôi không khuyên bạn phải cắt đứt, cũng chẳng cổ vũ cho sự oán giận. Nhưng nếu đã quá nhiều lần bạn rơi nước mắt chỉ vì cố gắng hòa thuận với một nơi không thuộc về mình, thì hãy cho bản thân quyền được lùi lại.
Bạn có thể chọn lại gia đình của mình – bằng sự chân thành và giới hạn lành mạnh.
Bạn có thể chọn yêu một “gia đình thứ hai” – nơi bạn được lắng nghe, được ôm, được bảo vệ.
Bạn có thể chọn im lặng – không vì chịu đựng, mà vì bạn không còn muốn đánh đổi sự bình yên của mình để làm vui lòng những người không trân trọng.
Cuộc đời ai cũng có những khiếm khuyết.
Có người thiếu tiền. Có người thiếu cơ hội.
Còn bạn, nếu thiếu phúc với họ hàng – thì cũng đừng nghĩ mình kém may mắn hơn ai.
Chỉ cần bạn vẫn còn khả năng yêu thương và được yêu lại, thì bạn vẫn là người có phúc.
** Rồi sẽ đến một ngày, bạn nhận ra:
Không cần một đại gia đình để thấy mình có chỗ đứng trong đời.
Chỉ cần một người – thật lòng, đủ hiểu, và không rời bỏ.
Một ánh mắt không soi xét, chỉ nhìn bạn như cách một con người nên được nhìn.
Một vòng tay không cần to tiếng hứa hẹn, nhưng đủ để bạn biết rằng:
Ở đây, mình an toàn. Mình được thương.
Và thế là đủ để sống đàng hoàng, sống không cúi đầu, không cần phải gồng mình trong những nơi gọi là thân quen – nhưng chỉ toàn lạnh nhạt.
Hoàng Nguyên Vũ
https://www.facebook.com/share/p/1EqLdsSCMY/?mibextid=wwXIfr
______________________________