Wednesday, May 14, 2025

Những vận may hiếm có

Mai Lâm

Chúng ta thường chúc nhau may mắn và mong muốn gặp vận may trong cuộc sống, nhưng chứng kiến may mắn thực sự diễn ra lại là một chuyện hoàn toàn khác. May mắn bất ngờ có thể gây ngạc nhiên thích thú và cảm giác ấm lòng.
Từ việc bất ngờ có được công việc mơ ước cho đến trúng số xe hơi những hai lần, và nhận được lòng tốt bất ngờ từ một người hàng xóm đúng lúc bạn cần nhất. Đó là những câu chuyện có thật!

Những điều tốt đẹp, những con người tốt đẹp

Virginia Bruschi, ở Canonsburg, Pennsylvania kể: “Ngay sau khi tôi mua tấm vé số đầu tiên, là lúc chị gái tôi đưa con trai đến California để điều trị với một bác sĩ chuyên khoa. Bác sĩ chuyên khoa yêu cầu phẫu thuật ngay lập tức, điều khiến chị tôi vô cùng lo lắng vì không biết sẽ xử lý mọi chuyện ở nhà như thế nào vì chị còn một con gái mới sinh. Tôi vội vàng xin nghỉ làm không lương và bay cùng cháu gái sơ sinh của mình đến đó, sau đó chăm sóc em bé trong một tháng trong khi cháu trai tôi hồi phục. Mọi việc đều diễn ra tốt đẹp và tôi rất biết ơn khi có thể ở bên chị gái và các con của chị. Khi về nhà, tôi phát hiện ra mình trúng số! Tôi không nhớ rõ mọi chuyện, nhưng số tiền trúng số đã bù đắp cho số tiền lương tôi mất tháng đó.”

Tình thế đảo ngược
Paul Bailey, ở Fayetteville, New York chia sẻ: “Cha tôi, Ward E. Bailey Jr., người từng trình diện tại văn phòng tuyển quân trong Thế Chiến Thứ II với hy vọng được gia nhập Hải Quân, nhưng ông chỉ thấy Lục Quân đang mộ binh.”

Khi ông đang chờ ở cuối một hàng dài để đến đăng ký vào một quân chủng mà ông không muốn, vận may của ông đột nhiên thay đổi – một chiếc bàn mộ binh quân chủng Hải Quân được mở ở phía cuối dãy người xếp hàng, ngay nơi anh đang đứng. Hàng người bắt đầu quay đầu ngược lại, và ông trở thành người đầu tiên.

Cây thông may mắn
Evie George, ở Albuquerque, New Mexico cho biết: “Một mùa lễ nọ, chúng tôi cắm điện vào cây thông Noel và phát hiện dây đèn bị ‘điếc.’ Chiều hôm đó chúng tôi đến Macy’s và thấy một cây thông giá $200 được bán với giá $100. Nhân viên bán hàng nói với chúng tôi rằng nếu đến trước buổi trưa, chúng tôi có thể mua được với giá $25. Khi ấy chúng tôi vẫn hài lòng với mức giảm giá 50%, nhưng khi nhân viên bán hàng quét giá cây, giá hiện lên là $25. Chúng tôi đã giữ cây đó trong 15 năm. Tôi nghĩ rằng đôi khi, may mắn chỉ là cách bạn nhìn nhận mọi thứ.”

Giờ nghỉ trưa
Janet Petru, ở Victoria, Texas chia sẽ câu chuyện của mình: “Tôi làm một công việc vô cùng tệ hại trong một phòng khám, phải trả lời điện thoại và sắp xếp lịch hẹn suốt ngày, ngày nào cũng vậy. Chán chết! Một hôm, tôi thấy một quảng cáo tuyển dụng công việc thú vị hơn nhiều trong ngành tư pháp hình sự. Tôi liền gọi điện thoại để xem liệu mình có thể đến nộp đơn vào giờ nghỉ trưa hay không. Nhưng không, họ vẫn cần phải đóng cửa để nghỉ trưa cơ mà.
Tôi quên béng chuyện đó đi, nhưng ngày hôm đó chỉ có ba trong số tám bác sĩ của chúng tôi có mặt tại văn phòng, vì vậy người giám sát quyết định rút thăm tên để xem ai có thể về sớm. Thật bất ngờ, tên tôi được rút ra và sau giờ nghỉ trưa, tôi đi thẳng đến văn phòng kia để nộp đơn. Thế là tôi có được công việc với mức lương cũng như phúc lợi tốt hơn đáng kể và làm việc cho đến khi nghỉ hưu. Thật là may mắn khi tôi có giờ nghỉ trưa hôm ấy.”

Trúng thưởng đúp
Heather Hoffman, ở Vancleave, Mississippi không bao giờ nghĩ mình có thể trúng thưởng chiếc xe hơi miễn phí tới hai lần!
    Cô kể: “Lần đầu tiên, tôi tham gia rút thăm trúng thưởng để giành giải thưởng là một chuyến mua sắm tại cửa hàng tạp hóa hoặc một chiếc xe hơi, và tôi rất vui mừng khi đại diện công ty gọi điện, và thông báo rằng tôi đã trúng thưởng chiếc xe hơi.
    Nhiều năm sau, khi tôi và chồng đang xem xét sản phẩm của một đại lý xe, tôi điền tên mình vào phiếu rút thăm trúng thưởng một chiếc xe hơi mới. Họ gọi điện vào đúng ngày Cá tháng Tư, nhưng đó không phải là trò đùa, tôi lại thắng.”

Mặt trời may mắn cho người kém may mắn
Câu chuyện của Glenda Ferguson ở Paoli, Indiana: “Tôi cảm thấy mình kém may mắn nhất thế giới khi người giám sát học khu mới của trường tôi chuyển đến ở ngay bên kia đường, đặc biệt là khi tôi không phải là học sinh gương mẫu. Và bây giờ, tôi ở sát với “ánh sáng chói chang của mặt trời.”
    Là một học sinh cuối cấp trung học với tham vọng trở thành giáo viên, tôi đã phải vật lộn để tìm một trường đại học chấp nhận điểm số và khả năng tài chính kém cỏi của mình. Nhưng thật không ngờ, người hàng xóm mới của tôi lại đặc biệt quan tâm đến tôi, ông đưa cho tôi lá đơn xin tham gia chương trình làm việc tại trường cao đẳng Ozarks Community Collage. Ông và gia đình còn chở tôi đến đó thăm trường. Tôi tốt nghiệp với tấm bằng sư phạm sau vài năm. Tôi không thể chắc chắn điều gì có thể xảy ra nếu không có sự giúp đỡ của một người hàng xóm và một hình mẫu đáng quý như ông.”

Có người ước một ngôi sao
Pamela Hertner, ở Biltmore Lake, North Carolina kể: “Khi còn nhỏ, tôi bị ám ảnh bởi những chú chuột Mickey nhảy múa trong chương trình The Mickey Mouse Club. Sau nhiều tuần nài nỉ, xin xỏ, bố mẹ tôi đồng ý đưa tôi đi cùng chuyến công tác của ông bà ở California, nơi tôi biết gia đình Mouseketeers đang sống. Trong chuyến đi đó, ba mẹ cho tôi đến Disneyland. Khi đến nơi, loa phóng thanh thông báo rằng nhóm Mouseketeers sẽ tổ chức một chương trình bất ngờ và vì trời mưa nên chương trình sẽ được chuyển đến một địa điểm trong nhà. Chúng tôi đi thẳng tới đó và tôi ngồi ở hàng ghế đầu. Mẹ tôi nói, ‘Con đã nhìn thấy nhóm Mouseketeers rồi đấy nhé!’ Tôi trả lời, ‘Dạ, đó là lý do tại sao con nhất định xin ba mẹ cho đi California.’ Sự thật là Mouseketeers hiếm khi biểu diễn ở Disneyland, và nếu trời không mưa, chúng tôi sẽ không bao giờ trực tiếp thấy được họ, rất gần!”

Một cánh cửa khác mở ra
Barbara Liposchak, ở Lordstown, Ohio kể: “Một ngày nọ, khi từ nhà con gái về, vợ chồng tôi dừng lại ở một khu nhà khá đẹp. Chúng tôi đã sống rất lâu trong một căn hộ thuê nhỏ và mệt mỏi tìm mua căn nhà như ý. Thật đáng tiếc là nơi này không được rao bán ngay lúc đó, nhưng theo chủ nhà, họ sẽ rao bán vào Thứ Hai tới.
   Tôi rất ngạc nhiên khi đến nơi và nhìn thấy ba mẫu Anh đất rừng, một khu dân cư nông thôn tuyệt vời và mức giá hợp lý đến bất ngờ. Chúng tôi mua được một ngôi nhà trong khu dân cư đó. Chỉ đến khi nhận được báo giá bảo hiểm, chúng tôi mới nhận ra mình may mắn như thế nào – ngôi nhà được định giá thấp hơn $40,000. Phần tuyệt vời nhất là gì? Nhà con gái chúng tôi chỉ cách đó sáu lối đi.”

Mai Lâm - https://saigonnhonews.com/ (theo Reader’s Digest) 

___________________________

Tuesday, May 13, 2025

MẦU SON CŨ

 Trần Mộng Tú
(Để nhớ lại một màu son)

Hình minh họa: AI generated.

 Người đàn bà trẻ tìm thấy đoạn văn viết ngắn dưới đây trên trang mạng riêng của Mẹ, bằng tiếng Việt Nam, khi chị vào máy tìm hồ sơ cá nhân của Mẹ để cung cấp cho “Nhà Già”. Chị đọc tiếng Việt không rành lắm, chữ hiểu, chữ không, Chị mang đoạn viết sang trang Google để dịch sang tiếng Anh cho thấu đáo hơn:

Tôi nhớ, cách đây hơn bốn mươi năm, khi bỏ nước ra đi, vốn liếng tôi mang theo trong túi hành lý có hai trăm ($200.-) Mỹ kim, và gần một ngàn đồng tiền Việt Nam Cộng Hòa. Có một tờ 500, một tờ 100 và vài tờ 20, vài tờ 5 đồng, tờ 1 đồng. Số tiền này để lẫn lộn vào nhau trong một cái phong bì. Cái phong bì nhét vào trong một cái túi vải trong đó có cuốn Kim Vân Kiều, cuốn Chinh Phụ Ngâm, một cái áo dài, hai bộ quần áo ngắn, cây son, cái lược. Đó là cái vốn vật chất cho một phụ nữ vừa bước vào tuổi 30, trên con đường di tản. Cái vốn tinh thần tôi mang theo được là cha mẹ, Bố 70 tuổi, Mẹ 65.

Bây giờ cha mẹ tôi đã theo nhau qua đời ở tuổi 80. Cái vốn vật chất tôi mang theo thì những đồng tiền VNCH chỉ còn lại vài tờ 1 đồng (Chúng thất lạc chứ không phải tôi tiêu mất) hai cuốn sách vẫn còn trên kệ, chiếc áo dài vẫn giữ trong ngăn kéo, mỗi độ Tết về lại được mang ra, cầm giơ lên, giũ xuống rồi ướm thử lại vào mình với cả nỗi ngậm ngùi. Cây son đã bạc màu, cái màu Terracotta ngọt ngào đã khô queo, đặt nhẹ lên đôi môi (nhưng không tô) ngậm ngùi nhớ lại ngày thật xa xôi đó, ai đã chọn cho màu son đẹp đến nao lòng, thế này! Nhớ lại kỷ niệm một lần tôi đi vắng, người yêu tôi tới nhà không gặp, đã cầm một thỏi son trên bàn phấn của tôi, viết lên mặt gương: “Em đâu rồi?” Tôi về đọc thấy hạnh phúc đến lịm người. Tôi giữ mấy chữ đó đến cả mấy tháng trên gương, lúc chùi đi,muốn khóc. Bây giờ mỗi lần soi (trong tưởng tượng) lại chiếc gương dĩ vãng cái hình ảnh của ba chữ đó vẫn lung linh trong ký ức tôi và vẫn “muốn khóc”. Thật là may mắn, tôi được trưởng thành trong một thế hệ chưa có điện thoại cầm tay, ngay cả đến điện thoại bàn, tư gia cũng hiếm có, vì nếu có,những người yêu nhau làm sao được hưởng những cảm xúc lãng mạn của mấy chữ viết bằng son môi trên mặt gương soi. Bây giờ vào những ngày cuối năm, chờ Tết đến, nhìn vào trong gương ở một ngôi nhà cách quê hương mình cả một đại dương, đôi khi, tôi ngậm ngùi hỏi khẽ: “Anh đâu rồi?”

Chị ngồi thần người ra khi đọc đoạn văn trên. Đoạn văn này chắc không phải Mẹ viết cho Bố, vì ngày tháng cả gần 40 năm về trước, câu cuối là: “Anh đâu rồi?” Bố lúc đó còn sống mà. Mẹ mình có mối tình này trước khi lấy Bố mình à? Mối tình này như thế đã hơn nửa thế kỷ trôi qua rồi.

Mẹ chị vừa bước qua tuổi 90, cụ đã bắt đầu lẫn, không tự săn sóc mình và không dùng máy móc được nữa.

Bố chị mới mất cách đây hai năm và Mẹ chị xuống tinh thần rất nhanh sau khi Bố mất. Bắt đầu là buồn bã, bỏ ăn, thiếu ngủ, sau đi tới trầm cảm.

 Chị đi làm bán thời gian, giờ còn lại cả ngày chạy xe ngoài đường đưa đón mấy đứa nhỏ, hết trường lớp thì sinh hoạt sau giờ học. Chị không thể luôn ở bên Mẹ. Chị tìm được nhà già cho Mẹ rất gần trường học của con, lại gần nhà nữa, nên ngày nào cũng ghé Mẹ được, Mẹ chị chỉ cần trông thấy chị là cụ yên lòng.

Đúng rồi, Chị nhớ có được nghe loáng thoáng trong họ hàng là Mẹ có một mối tình chết trong chiến tranh trước khi lấy Bố Chị. Chị sinh ra và trưởng thành ở Mỹ, Bố chị là người bản xứ nên Chị không biết gì về chiến tranh Việt Nam cả, mặc dù có đại gia đình bên Mẹ là người Việt, được hưởng nhiều phong tục tập quán của người Việt, Chị vẫn thấy mình là một người bản xứ hơn là người Việt Nam. Chị tần ngần trước cái màn hình nhỏ, thấy thương Mẹ quá, Mẹ thân và yêu mình lắm, thế mà chẳng bao giờ Mẹ kể chuyện “ngày xưa của Mẹ” cho mình nghe. Không biết bây giờ Mẹ còn đủ minh mẫn để nhớ lại không?

 Mấy ngày không ngủ được về cái trang Mẹ viết trong máy điện toán, Chị muốn làm một việc gì đó cho Mẹ vui và để trí nhớ Mẹ trở lại. Cuối cùng sau hai tuần lễ Chị nghĩ ra được một cách, và Chị thử xem có giúp Mẹ tỉnh táo hơn không? Chị lên mạng tìm màu son Terracotta, màu hồng của đất. Chị tìm mua được một cây son pha giữa màu hồng và màu nâu nhạt. Khi Chị có thỏi son trên tay, Chị cứ thử đi thử lại trên môi mình mấy lần, nhìn ngắm cái màu son hồng nhàn nhạt pha nâu, thật nhẹ nhàng và ấm áp. Chị nghĩ tới mối tình rất xa xưa của hai người còn rất trẻ ở một đất nước xa xăm nào đó. Rồi mối tình đó bị chết trong chiến tranh…. Bất giác Chị ứa hai hàng nước mắt, thương Mẹ và thương cả người thanh niên xa lạ nào đó.

Chị vào Viện Dưỡng Lão thăm Mẹ, Chị đưa Mẹ ra ngồi ở chiếc băng trong vườn hoa của viện. Đợi Mẹ ngồi năm mười phút, hỏi han Mẹ vài câu, chị lấy trong túi ra thỏi son đặt vào tay Mẹ khẽ nói:

“Me ơi! Con có cái này cho Mẹ.” 

Mẹ chị cúi xuống nhìn thỏi son con mới đặt vào tay, chị vội giúp Mẹ mở nắp rồi vặn cây son lên cho Mẹ nhìn rõ màu hồng nâu nhàn nhạt của son. 

Chị thấy Mẹ mình ngồi im lặng không nói gì, phải đến năm bảy phút sau Mẹ mới hỏi:

– Ai đưa cho con? 

Chị bối rối mất mấy giây, rồi cũng nói được: 

– Con tìm thấy trong ngăn kéo quần áo cũ của Mẹ.

Mắt Mẹ chị sáng hẳn lên, long lanh như có tra nước vào:

– Thật hả con?

– Còn tốt lắm mẹ ạ.

Chị nói xong, cầm thỏi son thoa nhẹ lên môi Mẹ, màu son hồng nhạt làm khuôn mặt Mẹ chị trông tươi hẳn lên. Chị thấy Mẹ khẽ nhắm mắt lại, Mẹ giơ tay nắm chặt bàn tay Chị, hai giọt lệ rất nhỏ nhưng rất long lanh ứa ra ở khóe mắt Mẹ. Chị vít đầu Mẹ ngả vào vai mình, nước mắt chị cũng ứa ra.

Buổi chiều đang xuống ở chung quanh hai người.

Trần Mộng Tú Tháng 4-2025
__________________

Monday, May 12, 2025

CHÓNG MẶT

 Triệu Minh

Chóng mặt (dizziness) xuất hiện thường xuyên hơn nơi người già, nhưng đôi khi là dấu hiệu của một vấn đề nghiêm trọng hơn, chẳng hạn như khối u hoặc bệnh tim.

Nguyên nhân
Một nguyên nhân là sự di chuyển của các tinh thể nhỏ nơi tai trong (inner ear), vốn giúp chúng ta duy trì thăng bằng. Khi những tinh thể này bị lệch khỏi vị trí bình thường – xảy ra thường xuyên hơn ở người lớn tuổi – nó có thể tạo ra cảm giác quay cuồng, được gọi là chóng mặt tư thế kịch phát lành tính (benign paroxysmal positional vertigo – BPPV)

Nếu bạn đứng lên sau khi buộc dây giày chẳng hạn, mà đột ngột cảm thấy căn phòng quay cuồng, thì rất có thể bạn đang bị BPPV. Còn chóng mặt xuất hiện dần dần hoặc khi ngồi dậy hoặc đứng lên nhanh chóng thì có thể do mất nước (dehydration) hoặc huyết áp thấp (low blood pressure). Một số loại thuốc như thuốc lợi tiểu (diuretics), thuốc chống trầm cảm (antidepressants), thuốc chống lo âu (anxiety drugs), và thuốc điều trị huyết áp cũng có thể gây chóng mặt. Nhiễm trùng tai (ear infections) hoặc ráy tai bịt kín (impacted earwax) cũng có thể khiến bạn cảm thấy quay cuồng.

Khi nào cần gọi bác sĩ
Chóng mặt thỉnh thoảng chỉ kéo dài vài giây có thể không đáng lo ngại, nhưng bạn vẫn nên thông báo cho bác sĩ. Nếu tình trạng này kéo dài trong vài phút hoặc lâu hơn hoặc tiếp tục tái diễn, hãy gọi bác sĩ ngay.

Chóng mặt đột ngột hoặc mất thăng bằng, kèm theo méo mặt, khó nói, buồn nôn, rối loạn thị giác hoặc thính giác có thể là dấu hiệu của đột quỵ (stroke). Hãy gọi 911 ngay.

Ngăn ngừa chóng mặt

1-  Di chuyển chậm lại
Nếu các chuyển động đột ngột khiến bạn chóng mặt, hãy thử di chuyển chậm hơn khi quay người hoặc khi chuyển từ tư thế nằm sang ngồi hoặc từ ngồi sang đứng. Điều đó sẽ giúp hệ thống thăng bằng của cơ thể có thời gian điều chỉnh.
2-  Uống đủ nước
Vì mất nước có thể dẫn đến chóng mặt, hãy uống đủ nước mỗi ngày (khoảng 7 đến 8 ly).
3-  Kiểm tra lại thuốc
Khi bắt đầu dùng thuốc mới, hãy xem lại tất cả các loại thuốc với bác sĩ, bao gồm cả thuốc không kê đơn, thảo dược, và thực phẩm chức năng (dietary supplements). Bác sĩ có thể điều chỉnh liều lượng hoặc thời gian dùng thuốc để ngăn ngừa chóng mặt hoặc các tác dụng phụ khác.
Thử nghiệm Epley Maneuver
Nếu bác sĩ cho rằng bạn bị BPPV, họ có thể hướng dẫn bạn thực hiện thủ thuật Epley (Epley maneuver), trong đó bạn xoay đầu và cơ thể theo những cách giúp đưa các tinh thể trong tai trở lại đúng vị trí.

Nếu chóng mặt do tác dụng phụ của thuốc, bác sĩ sẽ điều chỉnh liều lượng hoặc thời gian uống thuốc để giảm tác động. Nếu tình trạng này kéo dài, họ sẽ kiểm tra nhiễm trùng (infections), rối loạn thăng bằng (balance disorders), và các vấn đề nghiêm trọng hơn, chẳng hạn như khối u (tumors), suy tim sung huyết (congestive heart failure), rối loạn nhịp tim (irregular heart rhythm), và các bệnh khác như Parkinson.

Nếu không tìm thấy nguyên nhân, bác sĩ có thể đề nghị phục hồi chức năng tiền đình (vestibular rehab), giúp bớt chóng mặt, và các vấn đề về thăng bằng. Tuy nhiên, lo âu hoặc trầm cảm cũng có thể là một yếu tố. Nguy cơ chóng mặt tăng lên 1.5 lần nếu bạn có tiền sử lo âu. Điều trị vấn đề tâm lý này có thể giúp giảm triệu chứng chóng mặt.

 /   https://baotreonline.com/

_______________________________

Saturday, May 10, 2025

CÂN HẾT, VẬY SAO?

 
Tôi vừa đọc trên stt của người bạn fb, cũng là người hàng xóm và trước đây có con học chung với con tôi.
Đoạn clip ngắn (có đính kèm, và tôi có chụp lại hình). Ghi chú trên đoạn clip với câu rất dữ dội 1 Viêt Kiều Úc châu.... cân hết///, và phụ nhạc như có bác hồ trong ngày vui đại thắng.

Friday, May 9, 2025

PHỞ VÀ… MẸ CHÁU - CƠM & PHỞ!

Takenaga Hisahide - Vũ Đăng Khuê

Người ta hay nói: “Cơm nhà quà vợ” – nghe qua tưởng chuyện đùa vu vơ, nhưng thật ra là chân lý được ông bà ta chắt lọc qua mấy trăm năm “đồng hành”, cùng dệt nên tấm chăn yêu thương và che chở.

“Cơm nhà” là thứ cơm không cần sơn hào hải vị, không cần bày biện như bữa tiệc. Nó có thể là bát canh rau, là tamago yaki (trứng chiên), là nồi thịt kho hơi ít – nhưng nó đủ khiến người ta no cái bụng, ấm cái lòng, và mềm cái nết. Đó là thứ cơm được nấu bằng bàn tay quen thuộc, nơi mà mỗi muỗng cơm chan canh cũng chan luôn cả thói quen, tính nết, và những lời nhắc nhẹ kiểu: “Ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn!”

Wednesday, May 7, 2025

Những Tháng – Những Ngày

Hien Truong

https://youtu.be/1C57MWpwzl4?feature=shared

"Những Tháng – Những Ngày" là một tuyển tập đặc biệt, gồm các bài viết của năm tác giả: Vũ Đăng Khuê, Phạm Thị Diễm, Huy Nguyễn, An Hải và Trương Hữu Hiền.