Vũ Đăng Khuê
 |
ÔB: Vũ Đăng Khuê |
Bà Khuê
Đây là lần thứ hai Tôi mượn cái tên “Khuê” từ một nhân vật trong truyện ngắn của Phạm Diễm Hương, Tóc gió thôi bay, để viết nên những dòng này, như một lời tự sự, một lời cảm tạ, và cả một chút “trêu chọc” gửi đến bà – người vợ mà tôi đã quen hơi, quen tiếng càm ràm suốt mấy chục năm trời.
Bà Khuê là Người mà tôi vừa thương vừa “sợ”, vừa yêu vừa… hay bị mắng. Nhưng nói thật, nếu không có bà, tôi chẳng biết mình đã trôi dạt đến đâu trong cái dòng đời lắm điên đảo này. Và như bức thư năm xưa, tôi viết những dòng này, nhưng thầm mong… bà đừng đọc được, vì nếu bà đọc, chắc chắn tôi sẽ bị càm ràm thêm một trận nữa về tội “lãng mạn không đúng lúc”!
Một tình yêu bền bỉ như… tiếng càm ràm của bà
Bà Khuê của tôi, nói sao nhỉ, là một người mà nếu có cuộc thi “Càm Ràm Quốc Tế”, bà chắc chắn giành giải nhất, không ai qua mặt nổi. Từ chuyện tôi để đôi tất bừa bãi trên ghế sofa, đến chuyện tôi quên tắt đèn phòng tắm, hay cái tội lớn nhất là “ăn cơm mà không bao giờ ăn cá, sushi” – tất cả đều bị bà “xử lý” bằng những tràng càm ràm dài bất tận. Nhưng lạ thay, cái giọng càm ràm ấy lại là nhạc nền của cuộc đời tôi, thiếu nó, chắc tôi thấy trống vắng lắm.
Bà hà tiện, phải, tôi công nhận. Đi siêu thị, bà có thể đạp xe cả chục cây số chỉ để săn một món hàng giảm giá 50 yên. Có lần, tôi đùa: “Bà ơi, xăng xe tốn hơn cái món bà tiết kiệm được rồi!”. Bà liếc tôi, mắt sắc như dao, rồi phán: “Ông biết gì, tiết kiệm là quốc sách!”. Ừ thì quốc sách, nhưng cái “quốc sách” của bà làm nhà mình chật cứng đồ giảm giá, từ mớ rau cải nửa giá đến mấy hộp sữa sắp hết hạn mà bà vẫn kiên quyết “uống cho hết, không bỏ phí”. Tôi cằn nhằn bà hoài, nhưng bà đâu có thay đổi. Mà tôi cũng chẳng muốn bà thay đổi, vì cái tính chi ly ấy, suy cho cùng, là để lo cho gia đình.
Bà còn bướng, bướng lắm. Thời hồi còn lockdown vì covid 19, chính phủ kêu đi chợ tuần ba lần, bà thì ngày ba lần, sáng trưa chiều, cứ như thể siêu thị là nhà mình. Tôi hỏi: “Bà đi làm gì mà lắm thế?”, bà tỉnh bơ: “Đi cho biết giá cả, lỡ mai nó tăng giá thì sao?”. Trời ơi, lo xa đến thế là cùng! Nhà mình chất đầy đồ “không cần thiết” – từ 10 cuộn giấy vệ sinh đến cả tá mì gói, udon – mà bà vẫn bảo: “Phòng khi hữu sự!”. Tôi cười, chọc bà: “Hữu sự gì, zombie tấn công à?”. Bà lại liếc, lại càm ràm, nhưng tôi biết, đằng sau cái tính lo xa ấy là cả một tấm lòng thương chồng, thương con, thương cả nhà nội ngoại.
Hành trình nuôi con: Đằng sau tiếng càm ràm là tình yêu
Bà Khuê không chỉ là người vợ càm ràm mà còn là người mẹ tuyệt vời. Hai đứa con của chúng tôi – một gái, một trai – lớn lên trong tiếng càm ràm của bà, nhưng cũng trong vòng tay yêu thương không ngơi nghỉ. Tôi, với tính xuề xòa, hay đùa, hay kéo cả nhà đi sinh hoạt cộng đồng, còn bà thì luôn ở phía sau, âm thầm lo toan. Từ chuyện chuẩn bị bento cho con đi học, giặt giũ, ủi đồ…, bà làm tất cả mà chẳng bao giờ than vãn.
Con gái chúng tôi, cháu M., giờ đã lấy chồng xa, theo chồng sang tỉnh khác. Mỗi lần gọi video qua Line, M. cứ kể chuyện cháu ngoại bi bô, nói bi ba bi bô đủ thứ. Nhìn bà cười tít mắt khi nghe cháu nói, tôi biết bà nhớ con, nhớ cháu đến cồn cào. Nhưng bà vẫn càm ràm: “Xa thế, về thăm mẹ có được mấy lần đâu!”. Tôi chọc: “Thì bà môt mình thăm tụi nó đi, không biết đường thì hỏi”. Bà lại liếc: “Ông tưởng tui rảnh như ông chắc?”. Rồi bà lại lặng lẽ ngồi xem mấy tấm ảnh cháu ngoại, mắt ngân ngấn, nhưng miệng thì vẫn càm ràm gì đó về chuyện “nhà nó bừa bộn quá”.
Còn cậu cả của chúng tôi, dù lập gia đình sau nhỏ em hai năm vẫn chưa cho bà cái danh “bà nội”. Nó bảo: “Bố mẹ yên chí, tụi con sẽ cố gắng” “hayaku houga ii .”
Cảnh nhà cô quạnh và những ước mơ giản dị
Giờ đây, con cái đã lớn, đã ra ở riêng, nhà mình bỗng trở nên cô quạnh. Không còn tiếng con gái líu lo kể chuyện trường lớp, không còn thằng Q. nằm dài trên sofa xem TV chơi game. Chỉ còn tôi và bà, với tiếng càm ràm quen thuộc của bà và cái tính xuề xòa của tôi.
Ước mơ của chúng tôi giờ giản dị lắm. Tôi mơ một ngày được thấy hai đứa cháu – một ngoại, một nội – tung tăng nắm tay nhau đi học tiểu học, miệng líu lo hát mấy bài thiếu nhi. Bà thì mơ được hát lại những bài nhạc ngoại mà ngày xưa bà từng mê, từng hát ở các tụ điểm văn hóa để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Tôi bảo: “Bà hát lại đi, giọng bà hay lắm mà!”. Bà cười, lắc đầu: “Già rồi, ông ơi, hát hò gì nữa!”. Nhưng tôi biết, trong lòng bà vẫn còn cái máu văn nghệ ấy, chỉ là bà bận lo cho tôi, cho con, cho cả cái nhà này.
Tình yêu đến răng long đầu bạc
Ba mươi mấy năm sống với nhau, vợ chồng mình đã quen hơi, quen tiếng, quen cả những tật xấu của nhau. Bà vẫn càm ràm, tôi vẫn xuề xòa. Có lần, tôi đọc được câu của ông Ngữ Yên: “Miền Nam có ba mùa: nắng, mưa và nước nổi. Giờ đây mùa nước nổi thay bằng mùa nước ngập do đô thị hóa bằng lòng tham không đáy”. Tôi cười, bảo bà: “Nhà mình cũng có ba mùa: mùa bà càm ràm, mùa tui bị mắng, và mùa tui cố làm bà vui!”. Bà nghe thế, lại liếc: “Ông mà làm tui vui cái gì, toàn làm tui bực!”. Nhưng tôi biết, bà nói thế thôi, chứ trong lòng bà thương tôi lắm.
Có lần, tôi hứa với bà: “Nếu lấy được bà, tui sẽ ăn cá!”. Trời ơi, cái lời hứa ấy tôi thất hứa hoài, vì tôi ghét cá từ nhỏ. Nhưng bà chẳng tra khảo, chẳng ép tôi, chỉ cười lầu bầu bảo: “Thôi, ông không ăn thì tui ăn, mất nửa cuộc đời!”. Cái sự thông cảm ấy, cái sự hy sinh thầm lặng ấy, làm tôi thấy mình may mắn biết bao khi có bà.
Giờ đây, tóc tôi đã bạc, tóc bà cũng đã điểm sương. Nhưng tôi vẫn muốn nói, như cái tựa truyện của Phạm Diễm Hương: “Mình yêu nhau nhiều hơn thế nữa”. Tôi mong chúng ta sẽ cùng nhau đi qua những ngày tháng còn lại, dù bà vẫn càm ràm, dù tôi vẫn xuề xòa. Tôi mong được thấy bà cười khi cháu ngoại bi bô gọi “bà ngoại xinh”, mong được thấy bà hớn hở với thằng Q. khi nó báo tin Cháu Nội “ra mắt”. Và trên hết, tôi mong chúng ta sẽ thương nhau đến răng long đầu bạc, dù cái “răng long đầu bạc” ấy đã gần kề.
Kết: Một lời tự thú
Tôi viết những dòng này, như một lời tự thú, một lời ca ngợi bà – người vợ trung thành, người mẹ tận tụy, và người bạn đời càm ràm nhưng đáng yêu nhất của tôi. Tôi vẫn mong bà… không đọc được, vì nếu bà đọc, chắc chắn tôi sẽ bị mắng: “Ông viết gì mà sến thế!”. Nhưng nếu bà có đọc, tôi chỉ muốn nói: “Cảm ơn bà, vì đã ở bên tui, càm ràm tui, và yêu thương tui suốt mấy chục năm qua”.
Thôi, để tôi đi tập đàn lại, như bà từng khuyến khích. Còn bà, chịu khó hát lại đi nhé, giọng bà vẫn hay như ngày nào. Và biết đâu, một ngày không xa, chúng ta sẽ cùng hát, cùng cười, cùng nhìn hai đứa cháu tung tăng đi học, trong cái nhà nhỏ mà đầy ắp tình yêu của chúng ta. Bà đồng ý!
Ông Khuêhttps://www.facebook.com/share/p/1D7k2pR7MN/
__________________________