Friday, December 12, 2025

Kahlil Gibran: Những đứa con / Children

Kahlil Gibran (1883-1931)

Bài thơ nói về mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Con cái không thuộc về cha mẹ mà là con của sự sống. Cha mẹ có thể nuôi dạy con nhưng không thể chi phối suy nghĩ của chúng. Cha mẹ chỉ là cánh cung giúp con bay xa hơn..


“Con cái không phải là con của các bạn.
Chúng là con trai và con gái của Sự sống, mong mỏi cho chính nó.
Chúng đến thông qua ta, không phải từ chúng ta,
Và mặc dù chúng ở với ta, chúng không thuộc về ta.
Ta có thể cho chúng tình yêu, nhưng ý tưởng thì không,
Bởi chúng có ý tưởng của riêng chúng.
Ta có thể chu cấp nhà cửa cho thân xác chúng, không phải cho linh hồn chúng,
Bởi linh hồn chúng cư ngụ ở ngôi nhà của ngày mai,
Mà ta không thể đến thăm được, ngay cả trong giấc mơ của mình.
Ta có thể cố gắng để giống chúng,
Nhưng đừng tìm cách làm cho chúng giống ta.
Vì Sự sống không đi giật lùi, cũng không lần lữa với ngày đã qua.
Ta là cánh cung, con cái ta là những mũi tên sống được phóng đi từ đó.
Người bắn cung thấy đích ngắm trên con đường vô tận,
Và sẽ toàn lực dương cung để mũi tên bay nhanh và xa nhất.
Hãy oằn mình hết cỡ trong tay cung thủ với một niềm hoan hỉ
Vì người ấy yêu quý mũi tên bay nhanh đến mức nào
Thì cũng quý trọng cánh cung bền bỉ vững vàng hệt như vậy.”

Trịnh Lữ dịch

On children

And a woman who held a babe against her bosom said, “Speak to us of Children.”
And he said:
Your children are not your children.
They are the sons and daughters of Life’s longing for itself.
They come through you but not from you,
And though they are with you, yet they belong not to you.
You may give them your love but not your thoughts.
For they have their own thoughts.
You may house their bodies but not their souls,
For their souls dwell in the house of tomorrow, which you cannot visit, not even in your dreams.
You may strive to be like them, but seek not to make them like you.
For life goes not backward nor tarries with yesterday.
You are the bows from which your children as living arrows are sent forth.
The archer sees the mark upon the path of the infinite, and He bends you with His might that His arrows may go swift and far.
Let your bending in the archer’s hand be for gladness;
For even as he loves the arrow that flies, so He loves also the bow that is stable.

Kahlil Gibran
____________________

Thursday, December 11, 2025

Là Người Mẹ, Là Anh Hùng Hay Là Kẻ Giết Người?

Con gái bảy tuổi của cô đã bị cưỡng hiếp và sát hại. Khi kẻ giết người cười nhạo tại tòa, cô ta rút súng ra và bắn bảy phát. Đây là Marianne Bachmeier.

Sáng ngày 5 tháng 5 năm 1980, Anna Bachmeier, bảy tuổi, đã cãi nhau với mẹ. Giống như bất kỳ đứa trẻ nào đang bực bội, cô bé quyết định trốn học. Cô bé lang thang đến căn hộ của một người hàng xóm để chơi với mèo của ông ta - một người đàn ông mà cô bé đã từng đến thăm trước đây.

Cô bé không bao giờ trở về nhà.

Người hàng xóm là Klaus Grabowski, một người bán thịt 35 tuổi. Điều mà Anna không biết - điều mà mẹ cô bé không biết - là Grabowski là một tội phạm tình dục đã bị kết án và trước đó đã bị kết án vì tội lạm dụng tình dục các bé gái. Năm 1976, hắn ta đã tự nguyện thiến để giảm bớt ham muốn săn mồi của mình. Nhưng sau đó, hắn ta đã bí mật điều trị bằng hormone để đảo ngược quá trình này.

Con quái vật đã trở lại.

Grabowski đã giam giữ Anna trong nhiều giờ. Hắn ta tấn công cô bé. Và sau đó hắn ta siết cổ cô bé bảy tuổi đến chết.

Khi vị hôn thê của Grabowski phát hiện ra việc hắn đã làm, cô đã báo cho chính quyền. Hắn đã thú nhận tội giết người. Nhưng trong lời thú tội, hắn đã nói một điều ám ảnh Marianne Bachmeier cho đến tận lúc chết: hắn khai rằng cô bé Anna đã cố gắng quyến rũ hắn, và hắn chỉ giết cô bé vì cô bé đe dọa sẽ tống tiền hắn.

Một kẻ tống tiền bảy tuổi. Một kẻ quyến rũ bảy tuổi.

Đó là lời biện hộ của hắn.

Marianne Bachmeier mới ba mươi tuổi khi con gái bà bị sát hại. Cuộc đời bà là một chuỗi những chấn thương - tuổi thơ bị ngược đãi, mang thai ở tuổi vị thành niên, bị bỏ rơi. Anna là ánh sáng duy nhất trong bóng tối của bà, đứa con mà bà yêu thương tha thiết nhất.

Giờ đây, Anna đã ra đi. Bị sát hại bởi một người đàn ông đang đổ lỗi cho nạn nhân.

Phiên tòa bắt đầu vào ngày 3 tháng 3 năm 1981. Grabowski ngồi trong phòng xử án, vẫn còn sống và khỏe mạnh, chuẩn bị tung ra thêm nhiều lời dối trá về một đứa trẻ đã chết không thể tự vệ. Marianne ngồi ở hàng ghế khán giả, nhìn người đàn ông đã cướp đi tất cả mọi thứ của bà.

Vào ngày thứ ba, 6 tháng 3 năm 1981, Marianne Bachmeier đến Tòa án Quận Lübeck với một khẩu súng lục Beretta cỡ nòng .22 giấu trong túi xách.

Bà đã nghe nói rằng Grabowski dự định làm chứng vào ngày hôm đó. Thêm nhiều lời dối trá. Thêm nhiều lời vu khống chống lại đứa con gái đã chết của bà. Thêm nhiều cáo buộc rằng một đứa trẻ bảy tuổi bằng cách nào đó phải chịu trách nhiệm cho vụ giết người của chính mình.

Khoảng 10 giờ sáng, khi Grabowski đang đứng trước tòa, Marianne đứng dậy khỏi ghế. Bà bước về phía hắn. Bà rút khẩu súng ra khỏi túi.

Và bà bóp cò.

Bảy phát súng. Sáu phát trúng lưng Klaus Grabowski. Hắn gục xuống sàn phòng xử án và chết gần như ngay lập tức.

Hỗn loạn bùng nổ. Tiếng la hét vang lên khắp phòng xử án. Các cảnh sát lao về phía Bachmeier. Nhưng bà không bỏ chạy. Bà không chống cự. Bà chỉ hạ súng xuống và để họ đưa bà đi.

Khi họ dẫn bà đi, các nhân chứng nghe thấy bà nói.

"Tôi muốn bắn vào mặt hắn, nhưng tôi đã bắn vào lưng hắn."

Cô gọi hắn là đồ lợn.

Vụ xả súng tại tòa án đã trở thành một hiện tượng quốc tế. 

Marianne Bachmeier ngay lập tức biến đổi từ một người mẹ đau buồn thành một kẻ giết người tự phát. Báo chí trên khắp thế giới đã đăng ảnh của cô. Các trang bìa tạp chí tranh luận liệu cô là anh hùng hay kẻ giết người.

Nước Đức bị chia cắt làm đôi.

Đối với nhiều người, cô là một người mẹ tan vỡ, người đã làm điều mà hệ thống tư pháp không thể - hoặc sẽ không - làm. 

Grabowski là một kẻ tái phạm. Hắn đã bị kết án trước đó. Hắn đã được phép đảo ngược việc thiến. Hắn đã được tự do săn bắn trở lại. Hệ thống đã phụ lòng Anna Bachmeier, và mẹ cô đã sửa chữa sai lầm đó bằng bảy viên đạn.

Đối với những người khác, cô là một kẻ tự phát nguy hiểm, người đã làm suy yếu luật pháp. Dù Grabowski có tàn ác đến đâu, hắn cũng xứng đáng bị xét xử. Công lý phải do tòa án thực thi, chứ không phải do những người mẹ đau buồn cầm súng.

Phiên tòa xét xử Marianne Bachmeier bắt đầu vào năm 1982. Ban đầu, bên công tố cáo buộc bà tội giết người, nhưng sau khi nghe các bằng chứng - những chi tiết kinh hoàng về cái chết của Anna, quá khứ của Grabowski, lời bào chữa vu khống của ông ta - họ đã giảm tội danh xuống còn ngộ sát.

Trong phiên tòa, Bachmeier khai rằng bà đã bắn Grabowski "như trong mơ". Bà nói rằng bà đã nhìn thấy hình ảnh con gái mình trong phòng xử án. Khi được yêu cầu cung cấp mẫu chữ viết tay, bà viết: "Mẹ làm điều đó vì con, Anna." Bà trang trí trang giấy bằng bảy trái tim - mỗi trái tim tượng trưng cho một năm cuộc đời của con gái bà.

Vào tháng 3 năm 1983, Marianne Bachmeier bị kết tội ngộ sát và sở hữu súng trái phép. Bà bị kết án sáu năm tù. Bà đã thụ án ba năm trước khi được thả tự do theo chế độ quản chế.

Bà chưa bao giờ bày tỏ sự hối hận vì đã giết Klaus Grabowski. Không một lần nào. Không bao giờ.

Sau khi được thả, Bachmeier trở nên nổi tiếng trong một thời gian ngắn. Bà đã trả lời phỏng vấn. Cuốn tự truyện của bà đã được xuất bản. Cô xuất hiện trên truyền hình và thừa nhận rằng cô đã bắn Grabowski sau khi cân nhắc kỹ lưỡng—để ngăn anh ta lan truyền thêm những lời nói dối về Anna.

Nhưng danh tiếng không thể lấp đầy khoảng trống.

Bachmeier kết hôn với một giáo viên người Đức và chuyển đến Nigeria. Cuộc hôn nhân kết thúc bằng ly hôn. Bà trôi dạt đến Sicily. Và rồi chẩn đoán đặt dấu chấm hết cho câu chuyện của bà xuất hiện: ung thư tuyến tụy.

Marianne Bachmeier trở về Lübeck, thành phố nơi con gái bà bị sát hại và cũng là nơi bà trả thù. Bà đã nhờ một nhà báo quay phim những giai đoạn cuối đời.

Ngày 17 tháng 9 năm 1996, Marianne Bachmeier qua đời. Bà hưởng dương 46 tuổi.

Họ chôn cất bà bên cạnh Anna tại Nghĩa trang Burgtor ở Lübeck. 

Mẹ và con gái cuối cùng cũng được đoàn tụ. Người phụ nữ đau buồn và cô con gái nhỏ mà bà đã báo thù, cùng chung sống dưới một mái nhà.

Nhiều thập kỷ sau, câu chuyện của bà vẫn ám ảnh chúng ta. Liệu Marianne Bachmeier là một kẻ giết người hay một người mẹ bị đẩy đến giới hạn của con người? Liệu bà là một tội phạm hay một người phụ nữ tan vỡ tìm thấy công lý duy nhất dành cho mình?

Luật pháp có một câu trả lời. Trái tim con người có thể có một câu trả lời khác.

Điều chúng ta biết chắc chắn là: một bé gái bảy tuổi đã bị một con quái vật mà hệ thống đã không thể kiểm soát đánh cắp khỏi thế giới. Và mẹ cô bé, chìm đắm trong đau buồn và phẫn nộ, đã bước vào phòng xử án và đảm bảo rằng hắn sẽ không bao giờ làm hại bất kỳ đứa trẻ nào nữa.

Bà đã thụ án. Bà không bao giờ xin lỗi.

Và bà được chôn cất bên cạnh con gái mình, nơi bà thuộc về.


____________________________

Wednesday, December 10, 2025

Mùa Giáng Sinh Cuối Cùng

 
*Hình minh họa, lấy từ internet.

Tối qua, lang thang trên trang “Đà Nẵng – Xứ Quảng xưa”, trong một bài viết về ẩm thực ngày Tết, tôi đọc được một comment nhắc đến món bánh tráng đập dập cuốn thịt heo ba chỉ chấm mắm nêm kiểu Quảng Nam. Món ăn ấy bỗng gợi nhớ đến kỷ niệm với cậu tôi cách đây 45 năm, người đã dẫn tôi đi ăn bữa giã từ trước khi rời quê nhà. Câu chuyện tôi có ghi lại trong một bài viết về Giáng sinh cách đây khá lâu. Thật lạ, đôi khi chỉ một món ăn giản dị, một món ăn mang tính địa phương, có chút “dung dị quê mùa” lại khiến cả “một trời quê hương” ùa về trong tâm trí.

Tuesday, December 9, 2025

Bịnh liệt 1 bên mặt

Dr: Thắng Trần

Bịnh liệt 1 bên mặt = méo 1 bên mặt = liệt dây thần kinh (số 7) mặt. ( facialisparese)
Tôi được 1 người bà con cho biết có người quen bị méo mặt đến bất ngờ. Tôi nhân tiện viết vài dòng về bịnh này.

Dây thần kinh số 7 điều khiển sự hoạt động các cơ ở mặt. Khi bị liệt dây thần kinh ấy 1 bên mặt sẽ làm mặt bị méo, cười thấy rõ miệng méo, không huýt sáo được và khó nhắm mắt lại hoàn toàn. Không nhăn được trán.

Thông thường nó bị bất ngờ và hiện tại khoãng 80% không biết lý do. Còn lại do có vì siêu vi, vi khuẩn từ rận, các bịnh đặc biệt khác ( sarkoidose, Guillain-Barre, bịnh lao). Đôi khi đến sau khi chích ngừa cúm. Có 1 số bị sau khi ngồi chỗ gió luồn, ví dụ ngồi trên xe hơi mở cửa hay ngồi trên xe máy.
Có 1 số trường hợp do tai biến, nhưng có nhiều dấu hiệu khác nữa.
Có khoãng 15-30 trường hợp cho 100.000 người mỗi năm ở Na Uy. Xảy ra đồng đều cho 2 giới. Nguy cơ hơn cho người mang thai và bịnh tiểu đường. Thường xảy ra cho lứa tuổi 15-45. Khi xảy đến người trên 60 tuổi, có thể đưa đến liệt 1 bên mặt suốt đời.

Điều trị: nếu trong 3 ngày đầu phát hiện có thể điều trị thuốc Prednisolon 60mgx1 trong 5 ngày, sau đó giảm 10mg ngày. Tổng thời gian điều trị 10 ngày. Điều trị làm tăng khả năng trở lại bình thường 10-15%, và có thể dùng thuốc chống siêu vi ( valaciclovir). Nếu do rận dùng trụ sinh. Cần bảo vệ mắt khi không nhắm được mắt hoàn toàn.

Trong trường hợp nặng và không tiến triển sẽ cần thử giải phẩu.

Khoãng 80% sẽ tự khỏi. Thường 3-4 tuần sẽ cảm thấy bớt liệt và 3- 6 tháng sẽ hết hẳn. Dù rằng không có tiến triển trong thời gian nêu trên vẫn có cơ hội khá lên sau thời gian lâu dài.


_______________________________

Monday, December 8, 2025

HOÁ CHẤT

Xuân Hồng



1-  Tôi đến thăm nhà một nông dân với mục đích xin một cành huệ trắng. Ông ấy hỏi:

- Cô xin làm gì mà chỉ xin một cành duy nhất?

Tôi trả lời:

- Để làm thuốc trị cao huyết áp theo như tài liệu đúc kết từ xưa mà các ông tổ thuốc Nam truyền lại.

Ông nông dân lắc đầu:

-  Tôi có thể cho cô một hoặc hai, ba chục cành huệ trắng, nhưng là cho để cô cắm hoa vào bình, chưng dọn cho đẹp nhà cửa, chứ xin để làm thuốc thì tôi không cho.

-  Làm thuốc cứu người thì được phước. tại sao anh không cho?

Ông nông dân thở dài ngao ngán:

-  Bông huệ bây giờ độc lắm cô ơi! Không xịt thuốc sâu thì không có bông để bán. Bông đã xịt thuốc nhiều lần rồi thì tôi không dám cho cô dùng. Bông huệ bây giờ không làm thuốc được đâu cô.

2-   Tôi ra chợ tìm mua một cây cúc vàng. Tài liệu đông y có nói hoa cúc trị được bệnh cao huyết áp và làm sáng mắt. Nhưng cẩn thận với chuyện cây huệ trắng, tôi hỏi cô gái con nhà nông, đội hoa đi bán rong:

-  Hoa này có xịt thuốc không cô?

-  Có chứ! Phải xịt thuốc ít nhất ba lần, cho tới lúc gần cắt bán thì bông mới còn nguyên, không bị sâu ăn.

-  Thế thì tôi không dám mua, vì tôi mua để làm thuốc.

3-   Đài VTV có một chương trình của ngành y. Trong đó, bác sĩ ca ngợi chuyện ăn các loại nấm rất có ích lợi cho sức khỏe. Cụ thể là: làm tăng sức đề kháng của cơ thể, làm tăng sự hấp thu của các loại thuốc nếu chúng ta bị một bệnh nào đó và phải uống thuốc.

-  Đúng là bác sĩ nói chuyện hồi xưa. Thời 43 năm về trước, tài liệu y học nói thế là đúng. Nhưng bây giờ khác xưa rồi bác sĩ ơi. Bác sĩ đi thâm nhập thực tế sẽ thấy bây giờ người nông dân dùng thuốc có tên là "dưỡng nấm". Khoảng 5 giờ chiều ngày hôm trước, người ta xịt vào mô nấm với các nụ nấm to bằng đầu đũa . Khoảng 5 giờ sáng hôm sau, họ sẽ thu hoạch được cây nấm vừa cỡ bán, to bằng ngón chân cái hoặc to hơn. Thuốc này do " người hàng xóm" chế tạo và đưa vào Việt Nam để dân Việt đầu độc lẫn nhau. Do vậy mà người ăn chay cũng bị ung thư. 

Sách y học ngày nay chắc chắn phải sửa lại rồi bác sĩ ơi: Ăn nấm không tăng sức đề kháng mà mau phát bệnh ung thư! 

4-  Một người quen là chủ vườn có trồng nhiều loại cây ăn trái, nói với tôi rằng:

- Từ lúc mận nở hoa đến khi hái trái, anh phải xịt thuốc 5 lần mới có trái nguyên để bán. Không riêng gì mận mà mít, mãng cầu và các loại trái cây khác cũng phải xịt như vậy. Hồi xưa, có bao giờ mình thấy trái chuối có giòi đâu? Bây giờ để chuối chín cây là chuối có giòi. Mít mà không xịt thuốc là mít thúi!

Tôi đi chợ, mua một trái mãng cầu chín cây. Xẻ ra, chỉ còn ăn được 1/3. Hai phần còn lại có giòi lúc nhúc. Tính ra là mua giá quá cao, nhưng lại được sự an tâm là không mua lầm trái cây xịt thuốc.

5-   Ngành nông nghiệp Việt Nam bây giờ phải đối đầu với nhiều loại sâu rầy gây hại. Đặc biệt là các loại sâu rầy này chỉ phát triển nhiều khoảng hai chục năm nay thôi.  Con Covid 19 đã cho ta thấy họ phát triển con virus này rồi làm giàu bằng cách bán khẩu trang, bán máy thở, bán vaccin. Tương tự như thế, họ gây bệnh cho hoa màu, cây trái ở Việt Nam rồi tung qua hàng loạt thuốc chữa bệnh. Thuốc diệt sâu rầy do "người láng giềng" chế tạo và đưa vào Việt Nam với giá rẻ gấp đôi so với thuốc của các nước Châu Âu. Nông dân vì hám lợi mà xài thuốc giá rẻ. Như thế là một mũi tên bắn  hai con chim: Vừa giết dân Việt vừa phá hoại kinh tế của các nước châu Âu, châu Mỹ.

6-   Ngay cả thuốc xịt muỗi mà "người láng giềng" chế tạo và bán sang Việt Nam: Chỉ nghe mùi thoảng qua mũi là bị nhức đầu, chóng mặt, mệt mỏi... Huống hồ là thuốc diệt côn trùng: Rẻ nhưng vô cùng độc hại.

7-   Thịt động vật thì có chất tạo nạc, chất kích thích tăng trưởng gây ung thư...

 Tình trạng thực phẩm Việt Nam vô cùng tồi tệ. Dù cho chúng ta ăn chay hay ăn mặn cũng đều bị ngộ độc từ từ rồi bệnh và chết. Chết nhiều là người trẻ tuổi. Vì tuổi trẻ có sức ăn mạnh hơn tuổi già nên chết nhanh hơn.

Thương cho nòi giống con rồng cháu tiên...


____________________________

Sunday, December 7, 2025

Chúng ta không phải đồ bỏ đi chỉ vì tóc bạc.

Tôi tên là Ruth, 72 tuổi. Và hôm qua, tôi bỗng trở thành “đối tượng cần theo dõi”… trong mắt chính con gái mình.

Không phải vì tôi bệnh.

Không phải vì tôi lẫn.

Mà vì tôi đã… rút sạch toàn bộ tiền tiết kiệm của mình. Từng xu một.

Con gái tôi, Jessica, phó chủ tịch ở Thung lũng Silicon, nghĩ rằng tôi đã mất trí. Nó báo sẽ bay từ California về để làm một thứ mà nó gọi là “can thiệp khẩn”.

Nó không hiểu rằng… tôi vừa hồi sức cho chính cuộc đời mình.

Suốt 45 năm, tôi là Ruth — y tá trưởng khoa cấp cứu ở bệnh viện St. Jude’s. Cả cuộc đời tôi ngập mùi thuốc sát trùng, cà phê cháy và tiếng rên rỉ tuyệt vọng. Tôi từng nắm tay bệnh nhân, ép tim đến gãy cả xương sườn, báo tin dữ đến mức không còn nhớ nổi bao nhiêu lần.

Thế giới của tôi là hỗn loạn, và tôi biết cách xử lý nó.

Rồi tôi nghỉ hưu.

Sáu tháng sau, chồng tôi — Frank — mất. Và sự im lặng ập xuống như nuốt chửng tôi.

Jessica là người tốt. Nó chỉ… quá “hiệu quả”. Nó quản lý cả đội kỹ sư chuyên tạo ra app để “tối ưu hóa sự kết nối của con người”.

Chỉ có điều, cuộc đời không phải cái bảng Excel để nó gõ vài hàm là xong.

Thế là nó bắt đầu “sửa” tôi.

Nó bán nhà của tôi, chuyển tôi vào một khu dưỡng lão siêu hiện đại tên “Gilded Willow”. Mọi thứ đều là kính và thép bóng loáng. Nhưng tôi thấy mình như bị nhốt trong một cái… chuồng high-tech.

Nó đưa tôi đeo một cái vòng theo dõi nhịp tim, bước chân, nguy cơ té ngã. Nhìn không khác gì vòng quản thúc.

Những năm “vàng” của tôi bị biến thành thời khóa biểu:

10h: thể dục dưới nước

14h: “kích thích nhận thức” (thực ra là chơi Bingo)

17h: ăn tối ít muối

“Mẹ, dữ liệu cho thấy mẹ đang phát triển tốt lắm!” — nó nói qua video call, mắt vẫn nhìn vào một màn hình khác.

Tôi trả lời:

“Jessica, mẹ ‘nghỉ ngơi’ hai năm rồi. Và đó là thứ mệt nhất mẹ từng làm.”

Rồi tia sáng đến.

Hôm đó tôi đi xe buýt — chỉ để cảm nhận được mình đang di chuyển — thì trông thấy cái biển hiệu: “Sunrise Grill”.

Frank đã đưa tôi đến đây trong buổi hẹn đầu tiên của hai đứa hồi 1973. Chúng tôi ăn chung một miếng bánh táo.

Bây giờ, trước quán là biển “Bán gấp”. Bên cạnh còn dán tờ giấy báo điểm vệ sinh bét nhất.

Tôi bước vào. Bên trong trống trơn, chỉ có một cậu trai khoảng 20 mấy tuổi, ngồi gục bên laptop, người tái mét dưới ánh sáng màn hình.

Tôi gõ lên quầy:

“Cái mặt bàn này vi phạm quy định vệ sinh đó.”

Cậu giật mình, đóng laptop lại.

“Dạ… tụi con sắp đóng cửa. Hẳn luôn.”

“Tôi thấy rồi.” — tôi liếc ly cà phê nguội. — “Chủ ở đâu?”

Cậu thở dài:

“Dạ… là con. Ông nội con mở quán này. Ổng… mất rồi.”

“Vì COVID hả?” — tôi hỏi.

Cậu bật cười chua chát:

“Không. Ổng sống qua COVID. Nhưng… tiền viện phí giết tụi con. Con cố giữ quán, cố trả nợ, mà…”

Cậu dang tay như đầu hàng.

Cậu đang cố trả núi nợ bằng… mấy dĩa trứng chiên.

Bản năng của một y tá cấp cứu trỗi dậy. Đây không phải quán ăn xuống cấp. Đây là một ca cấp cứu.

“Tất cả hết bao nhiêu?” — tôi hỏi.

“Dạ??”

“Tổng nợ và giá sang quán.”

Cậu nói ra con số.

Gần bằng đúng số tiền tôi để dành cả đời.

“Tôi sẽ có mặt lúc 6h sáng mai.” — tôi mở sổ chi phiếu. — “Tôi không phải ‘cộng sự’. Tôi là sếp mới của cậu. Giờ thì về ngủ tám tiếng đi. Cậu đang suy thượng thận đấy.”

Cuộc gọi của Jessica sau đó… đúng kiểu phim truyền hình:

“Mẹ LÀM GÌ CƠ?! Đổ hết tiền hưu vào một cái quán ăn? Mẹ biết nó là tài sản rủi ro không?! Nó mất vệ sinh đó! Con sẽ gọi bác sĩ khám lại năng lực hành vi của mẹ — ”

“Jessica, con không thể tối ưu hóa lòng tốt đâu. Mẹ cúp máy đây. Mẹ còn phải cọ cái bếp.”

Và tôi tắt máy.

Tháng đầu tiên thật sự ác liệt. Nhưng đó là kiểu hỗn loạn mà tôi quen xử lý.

Sunrise Grill không chỉ thiếu đầu bếp. Nó thiếu… một y tá trưởng. Mà thứ đó thì tôi quá rành.

Khách cũ bắt đầu quay lại.

Walt, ông cựu chiến binh Việt Nam, lúc nào cũng ngồi một góc, càu nhàu, và chẳng bao giờ ăn hết bánh mì nướng.

Một hôm tôi đem cho ông chén cháo yến mạch.

“Tôi đâu có gọi cái này.” — ông gầm gừ.

“Tôi biết, Walt.” — tôi rót thêm cà phê. —

“Bốn mươi lăm năm làm y tá dạy tôi nhận ra khi nào… hàm răng giả làm đàn ông khó chịu. Ăn đi.”

Ông nhìn tôi qua cái muỗng.

Rồi… ông ăn thiệt.

Còn có Chloe — cô gái trẻ bế con nhỏ, vừa cho bú vừa gõ laptop, mặt thất thần. Cả quán nhìn mà thương.

Tôi bước tới, nhẹ nhàng đóng laptop lại.

“Con có… deadline.” — cô nói như sắp khóc.

“Không.” — tôi chuyển sang giọng y tá trưởng. —

“Con có một đứa bé. Và con đang sốt. Con đang mất nước.”

Tôi bế đứa bé. Nó im ngay, dụi mặt vào vai tôi như được trấn an bởi kinh nghiệm 72 năm.

“Alex!” — tôi gọi lớn.

“Cam vắt và súp gà cho Chloe. Miễn phí.”

Chloe khóc. Kiểu khóc âm thầm của những người phụ nữ nghĩ rằng mình thất bại ở mọi thứ cùng lúc.

Sunrise Grill lúc đó… không còn là quán ăn.

Nó là ca trực của tôi.

Jessica xuất hiện vào một chiều thứ Sáu mưa tầm tã. Trong tay ôm cái iPad như chuẩn bị “giải cứu ai đó”.

“Mẹ, chuyện này dừng ngay. Con đã nói chuyện với luật sư để làm thủ tục giám hộ — ”

Nó dừng lại.

Quán đông kín. Ấm cúng. Tiếng cười. Mùi đồ ăn.

Cuộc sống.

“Đây…” — nó lắp bắp — “…đây là mẹ tôi sao?”

Nó thấy tôi ở bàn cuối.

Chloe ngồi trước mặt tôi, đứa bé ngủ trong địu. Cô ấy đang khóc nhỏ:

“…con thấy mình thất bại, cô Ruth ơi. Con mệt lắm. Con cảm giác như mình làm hỏng mọi thứ…”

Tôi không đưa lời khuyên.

Không có checklist.

Tôi chỉ nắm tay cô ấy — bàn tay già nua 72 tuổi ôm lấy bàn tay run rẩy 25 tuổi.

“Không đâu con.” — tôi nói. —

“Con không thất bại. Con đang chới với. Nghĩa là con vẫn đang cố gắng. Giờ hít thở nào.”

Jessica đứng chết trân.

Những gì nó thấy… là thứ không app, không AI nào đo được.

Không “tối ưu hóa” được.

Nó đi tới quầy.

Alex ngẩng lên:

“Cô dùng gì ạ?”

Jessica nói, mắt đỏ hoe:

“Cho tôi… súp gà. Và một phần bánh táo.”

Trong căn hộ “thông minh” và vô cảm kia, tôi chỉ là một dữ liệu: một “nguy cơ té ngã”, một người cần giám sát.

Nhưng ở đây, trong cái quán nhỏ hỗn loạn này…

tôi có ích.

Người ta bảo già rồi thì nên nghỉ ngơi. Nên an toàn.

Nhưng con tàu nằm im trong cảng thì an toàn thật —

nhưng nó đâu phải sinh ra để nằm yên.

Da tôi nhăn, lưng tôi mỏi —

nhưng tôi chưa bao giờ vô dụng.

Chúng ta không phải đồ bỏ đi chỉ vì tóc bạc.

Không phải đối tượng để “quản lý”.

Chúng ta tự chăm sóc.

Chúng ta vẫn biết nắm tay, biết lắng nghe, biết nấu tô súp cho người cần nó.

Đừng để họ nhốt bạn lại.

Đừng để họ “tối ưu hóa” bạn đến mức biến bạn thành vô hình.

Hãy đi tìm nơi mà bạn còn được cần đến.

Hãy tìm ca trực của chính mình.


____________________________

Saturday, December 6, 2025

Chuyện về những con ma

Trần Thị Nhật Hưng 

Ma là một khái niệm mơ hồ, có người tin và có người không tin, tuy nhiên luôn là đề tài hấp dẫn đối với phụ nữ mặc dù các bà rất sợ ma nhưng lại thích nghe chuyện ma.

Từ xưa đến giờ chưa ai thấy hình dáng, hình tượng con ma ra sao, thế nhưng trong tưởng tượng, mọi người phác họa ra những con ma vô cùng đa dạng, độc đáo.